Biểu cảm của Ô Tinh Tinh không hề thay đổi.
Nàng bước xuống dưới: "Ừ."
Sau đó cũng không hề nói thêm.
Không... Chỉ một từ "Ừ"cũng đã đủ rồi.
Nàng không phản bác suy đoán của hắn ta.
Hắn ta cũng biết được những gì hắn ta muốn biết.
Vị Ô cô nương này quả nhiên rất hồn nhiên, thế nhưng hoàn toàn không hề có chút phòng bị nào với hắn ta.
Nếu biết hiện tại nàng đã không thể sử dụng Thất Sát kiếm...
Thanh niên không che giấu nữa, lập tức nắm chặt tay Ô Tinh Tinh, ánh mắt hắn ta tối sầm lại, thấp giọng nói: "Ô cô nương... Thật ra Ngũ Phong sơn còn có một tuyệt học gia truyền, nếu không ngại thì mong Ô cô nương hãy lấy Thất Sát kiếm ra để đáng giá, ta có cách để sau này Ô cô nương có thể tự do sử dụng… Này... A!"
Giọng nói của hắn chợt thay đổi, cả người lăn xuống từ thềm đá, không biết lăn bao nhiêu vòng đến khi mặt mũi bầm dập mới dừng lại.
Ô Tinh Tinh không gấp gáp rút tay về.
Suy nghĩ một chút, nàng còn thi triển phép thuật, dẫn nước đến để rửa tay.
Đang nói chuyện êm đẹp, nắm cổ tay nàng làm gì?
Hắn ta nghĩ hắn ta là Tùy Ly sao?
Nghĩ đến đây, Ô Tinh Tinh liền nổi giận vô cớ.
Lần này thanh niên không kịp đề phòng, hắn ta miễn cưỡng bò dậy, nhanh chóng ổn định thân hình.
Ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm vào Ô Tinh Tinh.
Nàng còn cho là bây giờ vẫn như lúc Tùy Ly còn sống sao?
Hiện giờ người của Phục Hi tông đều là đức hạnh này...
"Nếu Ô cô nương không nghe lời như vậy, ta đây chỉ có thể trực tiếp một chút... Giao Thất Sát kiếm ra đây!"
Ô Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm.
Người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn yêu quái!
Sau khi thanh niên kia nói xong thì lập tức nhào đến chỗ Ô Tinh Tinh, đồng thời cổ tay áo hắn ta vung lên, một vật bay ra giữa không trung, nhìn dáng vẻ thì là một cây gậy gỗ.
Thanh niên giơ tay nắm lấy gậy gỗ, trong miệng lớn tiếng hô lên: "Hách Hách âm dương, trấn sát kim cương..."
Thứ gì vậy?
Tuy rằng Ô Tinh Tinh đã đi theo Tam trưởng lão học tập một thời gian, nhưng dù sao nàng cũng không xuất thân từ tu sĩ chính phái, những lời này nàng nghe không hiểu một chữ nào.
Ô Tinh Tinh theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Thanh niên thấy thế lập tức cười càng lớn hơn.
Nàng thật sự đã mất đi sự bảo vệ của Thất Sát kiếm!
Thanh niên không hề kiêng nể vung gậy gỗ lên, trên thân gậy thô ráp dần dần hiện lên một dòng phù văn, lập tức khiến núi đá rung động.
Ô Tinh Tinh cau mày, giơ tay tát một cái.
Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang.
Răng rắc.
Đó là âm thanh gậy gỗ bị bẻ gãy.
Thanh niên khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
"Phốc", khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng, trong miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó xương ngực lõm xuống, một dòng khí mạnh mẽ vô hình đẩy hắn ta ngã về phía sau, rơi thẳng tắp xuống hơn trăm bậc thềm đá.
Núi đá rung lên ù ù cũng trở về trạng thái yên tĩnh.
Tam trưởng lão nhận thấy có động tĩnh, lập tức nhảy lên từ đỉnh núi Hưng Thủy phong ở phía xa.
"Không tốt! Có người ra tay với Ô Tinh Tinh!"
Tuy nhiên chỉ trong chốc mắt, khi ông ta tiếp đất lần nữa, trước mắt chính là cảnh trần ai lạc định*.
"Người đâu?"Tam trưởng lão ngẩn ra.
Ô Tinh Tinh quay đầu lại, cũng rất kinh ngạc.
Tam trưởng lão cũng không thể nói cả đêm mình không nghỉ ngơi, ông ta chỉ cau mày, hỏi: "Ai tấn công ngươi?"
Thế nhưng vừa nói xong câu này, ông ta cũng đã thấy.
Dù sao cũng là cơ thể của một tu sĩ, đương nhiên sẽ không giống người bình thường không chịu nổi một kích, thanh niên chậm rãi bò lên, trong xương cốt phát ra tiếng kẽo kẹt đáng sợ, cuối cùng cũng khôi phục lại nguyên trạng.
Sắc mặt hắn ta xanh mét, ngẩng đầu: "Sao có thể? Sao ngươi có thể tát một cái... Một cái tát nhẹ như vậy lại có thể đánh gãy Kình Thiên Mộc của ta?"
Vẻ mặt Ô Tinh Tinh tràn đầy vẻ mờ mịt:?
Kình Thiên Mộc?
Có lẽ nó nên sửa một cái tên mới sẽ thích hợp hơn.
"Người của Ngũ Phong sơn?"Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Thật sự khinh thường người của Phục Hi tông chúng ta sao? Dám đến đây ức hiếp lên đầu chúng ta!"
Thanh niên sợ hãi cả kinh, run lập cập.
Đầu óc nháy mắt trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Người của Phục Hi tông tới thật nhanh!
Trên trán thanh niên chảy đầy mồ hôi. Hiện tại Phục Hi tông không có nhiều người, nhưng nếu vị trưởng lão trước mặt này muốn giết chết hắn ta, thật sự rất dễ dàng.
"Thì ra các ngươi đều nhìn chằm chằm nàng ta."Thanh niên không dám biểu lộ sự nhút nhát, ngược lại còn nở nụ cười đầy châm chọc lên tiếng.
Tam trưởng lão tức giận mỉm cười: "Đều lúc này, ngươi còn muốn châm ngòi ly gián."
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Thì ra hắn ta đang châm ngòi ly gián."
Thanh niên: "..."
"Ta cũng không có ác ý, vừa rồi Ô cô nương cũng đều nghe thấy được, ta chỉ muốn đưa Ô cô nương xuống núi..."Mắt thấy hết năng lực này đến năng lực khác đều không thành công, thanh niên đành phải nghe lời thay đổi sắc mặt
Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Cần gì phải nhiều lời như vậy?"
Nghe thấy những lời này, sắc mặt thanh niên thay đổi, quay người lập tức muốn chạy, nhưng vì hắn ta đang bị thương nên không thể sử dụng pháp lực, tất nhiên không thể nhanh nhẹn như lúc trước...
Tam trưởng lão lạnh lùng nhướng mi, nâng tay trái lên.
Trong cổ họng thanh niên phát ra một tiếng kêu rên.
"Ngươi đột nhiên ra tay giết ta, ngươi phải giải thích với Ngũ Phong sơn như thế nào... A! A a a!"
"Từ khi nào mà Phục Hi tông phải đứng ra giải thích với một tông môn nhỏ như vậy?"Tam trưởng lão lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, thanh niên lập tức trừng to hai mắt, ngay sau đó đầu của hắn ta bay ra ngoài, rơi vào trong rừng.
Thân thể của hắn ta cũng không còn chịu khống chế gục về phía trước.