Một viên kim đan màu vàng bay về phía Tam trưởng lão, ông ta giơ tay bóp một cái, lập tức bóp nát kim đan của thanh niên.
"Đã là lão già hơn ba trăm tuổi, còn dám ra vẻ thanh niên cấu kết làm hại người khác."Tay cũng nên chặt!
Tam trưởng lão nhíu mày.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, ông ta lập tức quay đầu lo lắng nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Ông ta ra tay thật sự có chút mất khống chế, chỉ sợ tử trạng của người này sẽ khiến Ô Tinh Tinh nhớ đến Tùy Ly... Chẳng phải sẽ khơi gợi nên chuyện đau lòng sao?
Hai mắt Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào thân thể đã ngã xuống của thanh niên, đột nhiên xoay người trở về: "Chúng ta trở về đi."
Tam trưởng lão ngẩn người: "Trở về? Về nơi nào?"
"Hưng Thủy phong."
"Không phải ngươi muốn về núi hoang sao?"
Ô Tinh Tinh lắc đầu: "Không trở về núi hoang nữa."Nói xong, vì tăng thêm sự quyết tâm, nàng nói: "Ta vẫn còn rất nhiều việc cần làm."
Nàng muốn tìm A Tiếu! Tìm đại sư tỷ! Tìm Tân Ngao!
Có lẽ bọn họ đã chết, có lẽ bọn họ vẫn chưa chết!
Nàng sẽ tìm bọn họ, sẽ luôn luôn đi tìm bọn họ!
Ừm... Nàng còn muốn gặp lại Tùy Ly.
Ừ, chỉ cần nhìn thấy hắn vẫn còn tồn tại, thật sự trở về làm thần tiên cũng tốt.
"Được, không quay về cũng tốt. Miễn người khác mơ ước."Vốn dĩ Tam trưởng lão muốn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn lộ ra sự vui mừng.
Thế nhưng vừa dứt lời, biểu cảm của ông ta liền thay đổi.
"Xuất hiện đi, còn trốn tránh làm cái gì?"Tam trưởng lão trầm giọng nói.
Ô Tinh Tinh nghi hoặc nhìn xung quanh.
Chỉ nhìn thấy chỗ đệ tử của Ngũ Phong sơn ngã xuống, vậy mà xuất hiện một người chậm rãi đi tới. Hình dáng của người nọ từ vô hình thành hữu hình, dần dần lộ ra hoàn toàn. Dường như vừa rồi ông ta đã ẩn nấp vô hình.
"Thì ra là trưởng lão của Huyết Hạc môn."Tam trưởng lão không nóng không lạnh nói.
Nghĩ cũng biết, chắc chắn người này đang trốn ở chỗ tối, chờ đợi bọ ngựa bắt ve.
Trưởng lão của Huyết Hạc môn mỉm cười, đang định nói hai câu khách sáo.
Tam trưởng lão nói: "A Tinh, thủ quyết ta đã dạy ngươi ngày đó ngươi còn nhớ không?"
Ô Tinh Tinh: "... À, còn nhớ."Khi đó nàng vẫn còn nghĩ đi cứu Tùy Ly, học thật sự rất nghiêm túc.
Khi còn ở Tuyết Quốc, nàng chưa từng nhớ rõ như vậy.
"Đánh ông ta."Tam trưởng lão nâng cằm.
Sắc mặt trưởng lão Huyết Hạc môn tái nhợt, cứng ngắt nói: "Ngài làm vậy là có ý gì..."Ông ta không hề xoay người hoảng sợ bỏ chạy giống như người vừa rồi.
Người này vẫn còn chưa nói xong nửa câu, Ô Tinh Tinh đã nhẹ nhàng hít sâu một hơi, giơ tay bấm quyết rồi ném ra.
Một ánh sáng trắng đột nhiên nổ tung, lập tức bao vây lấy người nọ rồi hất tung ra ngoài, kình lực mạnh mẽ trong nháy mắt đã khiến tứ chi ông ta dập nát.
Ô Tinh Tinh giật nảy mình.
"...Chết rồi sao?"
Tam trưởng lão gật đầu: "Có lẽ là đã chết, Huyết Hạc môn chỉ là một môn phái nhỏ, tu vi của trưởng lão trong môn còn chưa đến Kim Đan. Đệ tử của Ngũ Phong sơn vừa rồi còn lợi hại hơn ông ta."
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Nàng không biết phân biệt tu vi cao thấp, thế nhưng nghe Tam trưởng lão nói như vậy có lẽ cũng không phải nhân vật lợi hại gì.
Nàng đã nói mà.
Sao một cái thủ quyết lại có thể đánh chết người chứ.
Lúc này người của Phiêu Miễu tông nghe tin lập tức đi đến.
"Đây là làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Tam trưởng lão biểu tình lạnh nhạt: "Không phải chuyện gì lớn, chỉ giết hai người không có mắt mà thôi."
Người tới nheo mắt, nhưng vẫn cười nói: "Người nào mà lại không có mắt như vậy, dám đắc tội trước mặt ngài..."
Tam trưởng lão chỉ nhìn hắn ta một cái, nói: "Ai biết được?"
Người nọ không dám nhìn.
Tam trưởng lão lại càng thêm chắc chắn. Đạo lữ của sư điệt ông ta, dù sao cũng quá ngây thơ thiện lương, người của Phục Hi tông vẫn phải bảo vệ nàng.
Phục Hi tông không thể suy sụp, cũng sẽ không suy sụp.
...
Chờ sau khi người của Phiêu Miễu tông đưa bọn họ đến chủ phong, lại mời tông chủ Phiêu Miễu tông đến, mặt trời cũng đã lên cao.
Ngũ Phong sơn và Huyết Hạc tông mất người, nhưng không hề có động tĩnh gì.
Tam trưởng lão biết bọn họ đang chột dạ.
Nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng không dễ dàng buông tha cho bọn họ...
Tam trưởng lão làm trò trước mặt tông chủ Phiêu Miễu tông, đẩy hai tông môn này ra.
"Đúng là hai người này dám ra tay với người của Phục Hi tông chúng ta."Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Chỉ tiếc là, lại xem một quả hồng cứng thành quả hồng mà bóp."
Ánh mắt tông chủ Phiêu Miễu tông chợt lóe, biết Phục Hi tông không có ý vui vẻ chấm dứt tranh cãi
Vì thế lập tức cho người mời tông chủ môn chủ của hai tông môn đó đến.
Sau khi người của Ngũ Phong sơn và Huyết Hạc môn đến, đương nhiên luôn thoái thác trách nhiệm, nói thuộc hạ hành động không có lý do...
Người của Ngũ Phong môn nhìn sắc mặt của tông chủ Phiêu Miễu tông, lên tiếng thở dài: "Tuy nói thuộc hạ đã làm sai, nhưng dù sao trưởng lão cũng nên bắt người lại trước, chúng ta đưa người bị bắt ra trước mặt phân trần. Sao lại trực tiếp ra tay giết người như thế? Lỡ như chỉ hiểu lầm..."
"Thứ gì chứ? Cũng đáng để ta làm như vậy sao?"Tam trưởng lão không hề chừa mặt mũi cho người nọ.
Người của Ngũ Phong sợ và Huyết Hạc môn liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ lão già này đang muốn dùng bọn họ để lấy lại uy phong cho Phục Hi tông.
Bọn họ không khỏi quay đầu nhìn về phía tông chủ Phiêu Miễu tông.
Trong lòng tông chủ Phiêu Miễu tông vô cùng buồn bực, đúng là hai tên ngu xuẩn, ngay cả việc làm chó cũng không làm được! Thế mà lại vội vàng kéo ông ta xuống nước.
Ông ta rũ mắt, lãnh đạm nói: "Dù sao cũng là người môn phái của các ngươi, các ngươi quản lý người phía dưới không nghiêm cũng có lỗi, hay là nên suy nghĩ một chút, phải làm thế nào để tạ tội với Phục Hi tông đi."