Muốn cứu A Tiếu, dựa vào một người là Dung Di thì không thể được!
Nhưng nữ tu của Phục Hi tông này, thật sự tính cách lạnh lùng vô tình giống như đúc với Tùy Ly kia.
Quả thực rất khó thuyết phục.
Dung Di lập tức nghĩ đến Ô Tinh Tinh.
Trên người nàng có khí tức của Hồ tộc.
Hình như Diệp Chỉ Quân rất thích nguyên hình của nàng, nếu không cũng không âm thầm giấu lông của nàng.
Dung Di còn chưa thấy một tu sĩ Nhân tộc nào biến thái như vậy.
Nếu muốn cứu A Tiếu, đường đường là một Yêu vương hi sinh một chút cũng không phải là không thể.
Dung Di nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là nguyên hình của mình quá khổng lồ.
Vì vậy đứng tại chỗ thu nhỏ nguyên hình lại, sau đó chậm rãi đi tới, dừng bên cạnh Diệp Chỉ Quân.
Cái dừng này chính là một hồi lâu.
Lâu đến nổi đống lửa đã cháy hơi yếu đi, phải thêm một chút củi mới được.
Cuối cùng Diệp Chỉ Quân cũng chú ý đến Dung Di.
Diệp Chỉ Quân: ?
Diệp Chỉ Quân: "Có chuyện gì sao?"
Nhất thời Dung Di cứng họng.
Yêu vương hiếm thấy hạ mình như thế, tuyệt đối không thể tiếp tục hạ mình.
Nhất thời nói không nên lời, chuyện này cũng kéo dài đến trời sáng.
Diệp Chỉ Quân sắp lên đường, một mình tìm kiếm trở về Phục Hi tông.
Vật dẫn duy nhất trong tay của nàng, chính là một nhúm lông mèo.
Dung Di cũng suýt chút nữa buộc miệng hỏi nàng ấy, ta và Ô Tinh Tinh khác nhau ở chỗ nào.
Lúc nắng ban mai xuất hiện.
Diệp Chỉ Quân bỗng dưng lên tiếng: "Ngươi có phát hiện chỗ nào không đúng hay không?”
Cái gì?
Khuôn mặt hồ ly của Dung Di nhăn thành một đoàn.
Diệp Chỉ Quân chỉ vào nước sông đang chảy: "Nó biến thành màu đỏ."
Dung Di: "Sao có thể..."
Lúc nói đến chỗ này, bỗng nhiên lông trên lưng Dung Di dựng lên. Đó là phản ứng tự nhiên của thú vật khi gặp nguy hiểm.
Dung Di nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy được gì cả.
Hắn ta trầm giọng nói: "Có phải nước sông chảy quá nhanh, giống như là nước sôi đặc thành tương đặc? Có phải bầu trời giống như cũng bị xé rách? Tình huống trong chỗ rách đó là gì? Có phải giống như một thế giới khác hay không? Có thể thấy được có người hành quân hay không?"
Một chuỗi nghi vấn đi ra từ trong miệng của Dung Di.
Diệp Chỉ Quân lại không nói lời nào.
Dung Di: "Ngươi sao thế?
Dung Di: "Ngu người rồi à?"
Diệp Chỉ Quân quay đầu lại, đôi mắt mù kia "nhìn chăm chú" vào hắn ta.
Rõ ràng là nàng ấy bị mù.
Nhưng Dung Di cảm thấy được sự trào phúng trong đôi mắt của nàng ấy.
Ngay vào lúc này, Dung Di cảm giác được một cổ lực lượng vô hình vây hắn ta lại.
Tiếp đó lực lượng kia biến thành thực chất, đè trên lưng của hắn ta.
Sau đó chỉ một cái chớp mắt.
Trời xanh, cỏ xanh, nước trong sông, đều biến thành trời âm u, cỏ đen, sông đỏ.
Đây chính là... Thế giới của tộc A Tu La!
Lúc này, cuối cùng Dung Di cũng nghe Diệp Chỉ Quân nói: "Ngu xuẩn, rất rõ ràng, chúng ta bị bắt rồi."
Thân cao gần một trượng, mắt như chuông đồng, mặt mũi dữ tợn, tay cầm giáo sắc bén thật dài.
Như thiên thần, cũng như ác quỷ.
Đây chính là A Tu La.
Bọn họ bao vây Dung Di và Diệp Chỉ Quân lại.
Trong lời đồn, A Tu La ngạo mạn đố kỵ, tàn nhẫn khát máu, không sợ thiên thần.
A Tiếu được cứu rồi.
Nhưng trước mắt... bọn họ cũng gặp phiền phức lớn.
Trong mắt Dung Di dâng lên chiến ý.
Hắn ta còn chưa đối chiến với A Tu La.
Nếu lúc này có người đi qua bờ sông, sẽ phát hiện chỗ này rất yên tĩnh.
Dù sao dùng mắt thường nhìn, chỉ thấy một con hồ ly lớn và một nữ tử xinh đẹp, đột nhiên biến mất tại chỗ không dấu vết mà thôi.
---
Thanh Nguyên tiên quân đứng lặng lẽ trên mây mù, nhìn đình đài lầu các cách đó không xa.
Giữa mây có tiên nhân đi qua, đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Minh Diệc tiên quân Bát trọng thiên cũng chống đỡ không nổi, sắp rơi vào tịnh uyên rồi."
"Gần đây quả thật trên trời không được yên ổn, có mấy vị chân quân còn mất tích."
"Chẳng lẽ lại là A Tu La ngông cuồng..."
Ngay cả tiên nhân, cũng không tránh được nhíu mày nghị luận đôi câu.
Nghị luận rồi nghị luận, trong lòng đúng là sinh ra một chút nặng nề.
"Không sao. Hôm nay Thanh Nguyên tiên quân đã trở về vị trí, chỉ chờ hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, một kiếm có thể chém tới vương của A Tu La."
"Cần gì phải làm phiền tiên quân? Trên trời có không biết bao nhiêu tán tiên, cũng nên vào lúc này cống hiến cho tiên giới mới được."
"Những tán tiên kia..." Tiên nhân nhíu mày lắc đầu.
Cái gọi là tán tiên, chính là lúc trước từ nhân gian tu hành cực khổ phi thăng thành tiên.
So sánh với đám tiên nhân sinh ra đã có tiên cốt, tất nhiên địa vị sẽ thấp hơn.
Lúc này, xa xa nghe tiên đồng nói: "Tiên quân."
Hắn ta nói: "Thần quân đang đợi ngài."
Quả thật là cho hai tiên nhân đang nghị luận kia giật mình.
Vốn dĩ bọn họ không có tư cách lên Cửu trọng thiên, chỉ là có chuyện quan trọng đến bẩm bảo, lúc này mới được phá lệ.
Đang nghị luận sau lưng, lại nghe được người ta gọi một trong những nhân vật trong câu chuyện của mình, sao có thể không hốt hoảng được?
"Bái kiến tiên quân."
Bọn họ run rẩy lạy một lạy về phía Thanh Nguyên tiên quân.
Chỉ một trận gió thổi qua.
Ai ngờ Thanh Nguyên tiên quân cũng không nhìn bọn họ lấy một cái.
Lúc bọn họ ngẩng đầu lần nữa, đã không thấy bóng dáng của tiên quân đâu.
Rất nhanh, Thanh Nguyên tiên quân đã bước vào điện Thần quân.
Toàn bộ trời đất người duy nhất có thể được gọi là "Thần quân", chính là cha Việt Tàm của hắn.
Chúng tiên đều biết, Thanh Nguyên tiên quân không có nương, hắn chính là tạo vật xuất sắc nhất trong tay của Thần quân.
Đây cũng không phải là chuyện kỳ lạ, rất nhiều con cháu thần tiên đều do bọn họ lấy mình tạo ra.
Ví dụ như Hoa đào tiên, Liễu chân nhân, bản thể của bọn họ, hoa cái và hoa đực nở một nơi, muốn có con cũng rất dễ dàng.