Ô Tinh Tinh thuận thế vùng vẫy chân, vẫy ra khỏi tay của "Tùy Ly".
"Tùy Ly" cũng không tức giận, chỉ là đứng ở chỗ đó, trong mắt có chút không hiểu.
"Đi thôi." Ô Tinh Tinh lại lần nữa lên tiếng.
Mà lúc này nàng còn nói thêm với "Tùy Ly" một câu: "Ngươi không được động đậy, không được đi theo chúng ta."
"Tùy Ly" dừng bước, bất động.
Mọi người thấy vậy, không khói trố mắt nhìn nhau, càng nghi ngờ về lai lịch của "Tùy Ly" này.
Sư Vũ cõng Ô Tinh Tinh tiếp tục đi lên núi.
Quả nhiên "Tùy Ly" cũng không đuổi theo nữa.
"Hắn lại có thể hiểu được tiếng người, thật không dễ dàng mà." Lộc yêu thở dài nói.
Đang lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến cung điện của Yêu vương.
Đứng ở bên ngoài là một con bạch hổ vô cùng hiếm thấy.
Khi bạch hổ ngẩng đầu chậm rãi đi đến, đầu tiên là nhíu mày một cái, ngay sau đó nằm sấp thân thể cao lớn xuống bên cạnh Ô Tinh Tinh giống như Sư Vũ lúc trước.
"Ta mang ngươi đi vào."
"Chúng ta cũng muốn đi vào." Tu sĩ phía sau vội vàng nói.
Tế Minh chắp hai tay, khách khí nói: "Chúng ta là đến gặp Yêu vương, là chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Đôi mắt thú lạnh lẽo của bạch hổ nhìn chằm chằm bọn họ nhưng không lên tiếng.
Ô Tinh Tinh từ từ tụt xuống trên lưng sư tử, lại níu lông ngồi lên lưng bạch hổ, nàng bĩu môi nói: "Ta không phải là con non."
bạch hổ nói: "Ngươi chính là con non."
Ô Tinh Tinh: "... Được rồi.. Những người khác là do ta mang đến, chúng ta phải đi vào cùng nhau.”
Bạch hổ hơi dừng lại chốc lát, sau đó hắn ta nói: "Được rồi. Nhưng có lẽ cha ta sẽ dưới con nóng giận, giết bọn họ."
"Ha ha, tiểu tử, muốn giết chúng ta cũng không dễ dàng như vậy đâu." Tu sĩ bất mãn nói.
Ô Tinh Tinh chen vào: "Cũng không cần đánh đánh giết giết."
Bạch hổ thở dài: "Vậy ta sẽ cản cha một chút."
Vốn dĩ các tu sĩ còn bất mãn, nhưng Lộc yêu ở một bên thì càng bất mãn hơn nói: "Loài người các ngươi không có quy củ như vậy sao? Tiểu tử gì chứ, đó chính là con của Yêu vương chúng ta. Các ngươi phải gọi là điện hạ..."
Các tu sĩ cả kinh trong lòng.
Thì ra là con của Yêu vương.
Nhưng lại có thể nghe lời Ô Tinh Tinh như vậy sao?
"Là chúng ta vô lễ." Tế Minh cười nói.
Lộc yêu hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới không nói nữa.
Trái lại cũng tỏ ra yêu quái này... rất dễ nói chuyện.
Quả thật ấn tượng của tu sĩ về yêu quái cũng có chỗ thay đổi.
Bạch hổ dẫn bọn họ đi vào trong điện.
Thị nữ trong điện lấy hình người đi qua đi lại, chậm rãi nghênh đón bón họ: "Đã đi bẩm báo với Yêu vương rồi ạ."
Bạch hổ gật đầu.
Rất nhanh, chỉ thấy một người cao lớn cường tráng, nhanh chóng đi đến.
Khí thế của ông ta vô cùng uy hiếp, người chưa đến tiếng đã nói: "Ngươi còn dám trở về Yêu tộc của ta?!”
Ông ta trợn mắt nhìn Ô Tinh Tinh.
Mắt thấy Yêu vương hình như muốn ra tay.
Đột nhiên lúc này lại nghe được tiếng cười bên ngoài cửa: "Nghe nói Ô Tinh Tinh đã về?"
Người đến, cà lơ phất phơ, chậm rãi đi vào trong đại điện.
Mọi người quay đầu, đều giật mình kinh ngạc.
"Miêu Phong Vu?!"
"Ngày xưa là thủ lĩnh của tà tu! Môn phái tà tu đều do gã cầm đầu!"
Các tu sĩ nhanh chóng nói.
Miêu Phong Vu sững sốt một chút, rất nhanh càng cười tươi hơn: "Không ngờ đến nha, còn có người nhận ra ta."
Gã nói xong, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.
Hiển nhiên, thời gian ở Yêu tộc quá làm cho gã ngột ngạt khó chịu.
“Gã mất tích lâu như vậy, không ngờ đến thì ra là ở Yêu tộc..." Các tu sĩ thảo luận một chút, lập tức kịp phản ứng.
Sợ rằng trước đó Yêu tộc định liên thủ với tà tu, đối phó với tu sĩ chính đạo.
Bọn họ chỉ quyết chiến với đám người Quý Viên thôi đã trả giá thảm trọng, nếu còn có Yêu tộc gia nhập vào...
Vậy thực sự khó mà tưởng tượng được!
Mà lúc đi tới chỗ này... Yêu cảnh có linh khí rất dồi dào, giống như là một thế ngoại đào viên.
Yêu sinh trưởng ở chỗ này, đều vô cùng to lớn mạnh khỏe, yêu khí trên người mạnh mẽ không ngăn cản nối.
Nếu bọn họ cảm giác không sai, chỗ này còn cất giấu một đại yêu quái vô cùng lợi hại!
“Có thể thấy các ngươi đứng ở chỗ này, trái lại rất mới lạ." Miêu Phong Vu vừa nói vừa chậm rãi xuất hiện bên cạnh bọn họ.
"Sao thế? Đây là chủ động đưa đầu đến?"
Nói xong, Miêu Phong Vu cũng không để ý đến sắc mặt của bọn họ, quay đầu nhìn chăm chú Ô Tinh Tinh, cười trơ tráo, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu cô nương, thấy ngươi, ta thật đúng là rất vui vẻ!"
Miêu Phong Vu nói xong, vươn tay lên muốn đụng vào mặt Ô Tinh Tinh.
"Đựng đụng vào nàng." Ngoài cửa điện lại có một trận ồn ào xuất hiện, mà bên trong tiếng ồn ào, truyền đến một giọng nam tử trưởng thành lạnh như băng làm cho người khác chú ý.
Giọng nói này.
Có chút quen mắt...
Bọn họ đồng loạt nghiêng đầu gì.
Mặt nạ kia, thật sự quá quen thuộc.
Bọn họ buộc miệng nói: "Du đảo chu! Du Minh!"
Sau lưng Du Minh còn đi theo hai tiểu yêu.
Tiểu yêu ngượng ngùng nói: "Không ngăn được... Không ngăn được hắn."
Yêu vương cười lạnh một tiếng: "Các ngươi gọi hắn là gì? Du đảo chủ?"
Tu sĩ lên tiếp đáp lại: "Không sai, vị này chính là đảo chủ của đảo Ly Hỏa."
“Nghe giống như là một tên tu sĩ Nhân tộc." Yêu vương nói.
"Tất nhiên..."
"Ha ha, các ngươi mù rồi sao? Chẳng lẽ không nhìn ra hắn ta là..."
"Im miệng." Du Minh trầm giọng nói: "Nếu không ta giết ngươi."
"Ừ, uy phong của ngươi thật lớn, ai bảo ngươi là..."
Yêu vương còn chưa nói xong, Du Minh đã ra tay.
Nhất thời gươm súng sẵn sàng, mắt thấy sắp có cuộc chiến xảy ra, Ô Tinh Tinh đột nhiên nói: "Trong lòng chúng ta đã sớm biết rõ rồi, cần gì phải giả bộ nữa?
DuMinh cứng đờ người thu động tác lại.
Hắn ta không nhìn về phía Ô Tinh Tinh, chỉ là đứng ở đó, giống như bị phong ấn tại chỗ,