Yêu vương cũng thu tay lại, hừ lạnh nói: "Người này chính là một đại yêu chân chính, đứng đầu Hồ tộc. Tên là Xích Tiêu. Vào thời thượng cổ, Dung Di - vua của vạn yêu xem hắn là hậu bối được nể trọng nhất, truyền tất cả bí thuật của Yêu tộc cho hắn. Hắn đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, buồi cười là các ngươi lại không biết khuôn mặt thật của hắn."
Nhất thời các tu sĩ trố mắt nhìn nhau, sau lưng cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.
Hôm nay thật sự đả kích quá mạnh.
Nếu không phải Ô cô nương dẫn bọn họ đến đây. Sợ rằng cả đời này bọn họ chưa chắc đã biết thân phận thật sự của Du Minh.
Bởi vì từ mấu trăm năm trước, đảo Ly Hỏa đã tồn tại rồi!
Đại danh của Du đảo chu rất vang đội, không ít đại năng giao hỏảo với đảo Ly Hỏa...
Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, coi như thật sự có người nói Du Minh là tộc trưởng Hồ tộc, cũng tuyệt đối không có người nào tin tưởng!
Dưới sự đả kích quá nhiều lần, trong điện rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
vẫn là Ô Tinh Tinh lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
"Vậy bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện được không?" Nàng không vui hỏi.
Nhất thời không ai lên tiếng trả lời.
Ô Tinh Tinh không thể làm khác hơn là nhìn Du Minh trước, không bằng hôm nay nên gọi là Xích Tiêu.
"Có thể không?" Ô Tinh Tinh hỏi Xích Tiêu.
Xích Tiêu nuốt nước miếng, nói ra hai chứ: "Có thể."
Ô Tinh Tinh lại nhìn về phía Yêu vương: "Ngài cảm thấy như thế nào?"
Yêu vương lạnh lùng nói: "Có thể nghe một chút."
Trong khoảng thời gian này, Yêu tộc bị nhốt một cách khó hiểu, lại gặp phải Xích Tiêu cùng nam nhân giống Tùy Ly không nói lời nào kia, hai tên này chính là người điên.
Còn có tên điên Miêu Phong Vu luôn kéo chân sau.
Có thế nói, hùng tâm tráng chí ngày xưa của Yêu vương đã bị mài mòn hơn phân nửa.
Cả người lộ ra vẻ mệt mỏi chán nản.
Ô Tinh Tinh nhìn một vòng xung quanh: "Tại sao không có ghế?"
Yêy vương có chút tức giận nhưng rất nhanh đã đè xuống.
"Người đâu, mang ghế đến."
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu nói với mấy tiểu yêu quái: "Lại nấu thêm chút nước pha trà, có điểm tâm không?"
Yêu vương: "...?"
Ngươi là về nhà mình đó hả.
Ô Tinh Tinh nói: "Tới vội vàng, còn chưa ăn gì cả."
Bạch hổ bỗng nhiên nói: "Ta đi bắt cho ngươi."
Yêu vương tức giận hừ hừ.
Cùi chỏ hướng về người ngoài.
Chỉ có các tu sĩ buồn bực nghĩ, đi bắt? Điểm tâm còn phải đi bắt sao?
Mà bên này Xích Tiêu hình như cũng muốn đi.
Nhưng Ô Tinh Tinh nhìn hắn ta một cái nói: "Ngươi không thể đi được.”
Ô Tinh Tinh cũng không phải là người rất ngốc.
Nàng biết Xích Tiêu ở chỗ này, có thể có tác dụng quản thúc Yêu vương.
Xích Tiêu dừng động tác lại, cũng không nói gì, vẫn đứng ở đó, giống như một cột đá.
Rất nhanh, mọi người đều ngồi xuống.
Trà cũng đứng bưng lên.
Người phụ trách mở miệng nói chuyện cũng không phải là Ô Tinh Tinh, mà là thí sinh đã được quyết định trước đó.
Chọn một người thông minh, nhanh nhẹn, tránh để bị chịu thiệt.
"Ta là môn chủ của Phi Hồng môn." Tu sĩ trung niên kia giới thiệu mình trước.
"Là thứ gì? Chưa từng nghe nói." Yêu vương khinh thường.
Tu sĩ trung niên bị nghẹn họng.
Trong lòng nói quả nhiên yêu quái rất khó giao thiệp.
Những suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Tu sĩ trung niên cũng không hoảng sợ, nói tiêos: "Yêu vương ở trong nơi thâm sơn cùng cốc, tất nhiên rất ít biết chuyện bên ngoài."
Yêu vương vô cùng tức giận.
Người này lại dám châm chọc ông ta hiểu biết ít!
Tu sĩ trung niên dừng lại một chút, sau đó nói: "Lúc thượng cổ, Yêu tộc cũng từng hùng cứ một phương, càng dám khiêu khích uy nghiêm của thiên nhân. Nhưng cũng chính là thiên nhân, mới làm cho các ngươi mất đi tất cả, không thể không chạy trốn, lần trốn này chính là mấy trăm năm. Mà bọn họ làm cho trời trở thành 9 tầng, tiêu dao tự tại làm cho ai cũng phải sùng bái."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Yêu vương nheo mắt lại: "Tu sĩ Nhân tộc các ngươi, không phải luôn là tay sai của đám thần tiên kia sao? Hôm nay sao lại dám nói những lời này?"
Nghe được hai chữ tay sai, các tu sĩ không nhịn được sầm mặt.
Mặc dù bây giờ nghĩ lại tư thái cung kính lúc đó, hình như có chút đúng...
"Sở cầu của chúng ta giống nhau, cũng chỉ là muốn cường đại hơn, nêu cao tộc quần ta..." Tu sĩ trung niên không bị ảnh hưởng tiếp tục nói.
Yêu vương lại tiếp tục âm dương quái khí: "Chỗ nào vậy? Chúng ta là muốn nêu cao tộc quần của mình... Nhưng những tu sĩ các ngươi, không phải coi thường những người phàm, thậm chính còn coi tính mạng của bọn họ như cỏ rác sao? Cho tới bây giờ các ngươi không có suy nghĩ đến tộc quần của mình. Các ngươi chỉ muốn trường sinh. Hận yêu quái chúng ta, cũng là bởi vì chúng ta sinh ra đã có tuổi thọ dài hơn các ngươi, cũng lợi hại hơn.”
Yêu vương vừa nói như vậy lập tức cảm thấy mình trở nên cao cao tại thượng.
Tu sĩ trung niên: "..."
Đến lúc này không có cách nào nói chuyện được nữa!
Ông ta chỉ đành phải quay đầu nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh: ?
Nàng khẽ thở dài một tiếng.
Chọn lựa tu sĩ thông minh, hình như cũng không thông minh lắm.
Nếu Tùy Ly ở chỗ này, chắc chắn đã giải quyết xong rồi?
Ô Tinh Tinh liếm môi, lựa chọn nói trực tiếp: "Chúng ta muốn lật đổ Cửu trọng thiên. các ngươi muốn đi cùng không?"
"... Cái gì?" Yêu vương kinh hãi.
Các yêu quái còn lại cũng rối rít khiếp sợ nhìn những tu sĩ Nhân tộc này.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, suy nghĩ này lại xuất hiện trong đầu của tu sĩ Nhân tộc ngu dốt hèn nhát.
Ô Tinh Tinh nhìn Yêu vương nửa ngày, thấy Yêu vương không lên tiếng, thì hỏi: "Ngươi muốn từ từ suy nghĩ sao?"
Xích Tiêu chen miệng vào: "Ta sẽ đi cùng với ngươi."
Ô Tinh Tinh uốn nắn lại: "Không phải là cùng ta, mà là chúng ta."
Xích Tiêu yên lặng một chút, lúc này mới không vui sửa lại: "ừ, đi cùng với các ngươi."
Hắn ta đại biểu cho Hồ tộc.
Tất nhiên rất có trọng lượng.
Yêu vương chế nhạo: "Sao ngươi lại cúi đầu nhanh như vậy."
Xích Tiêu lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi đừng đồng ý là được."
Một câu nói, chặn lại được Yêu vương.
Lúc này bạch hổ trở lại.
Thân thể cao lớn của hắn đi vào trong điện. Chỉ nghe một tiếng "bành” vang lên, một con dê đã bị quăng trên mặt đất.
Lúc này các tu sĩ mới biết điểm tâm "bây giờ bắt" rốt cuốc là thứ gì.
"Tuy là yêu, nhưng cũng không là phải là dã thú. các ngươi lấy thứ thô tục này cho nàng ăn sao?"
Xích Tiêu lạnh lùng nói.
Vốn Ô Tinh Tinh muốn đối nghịch với Xích Tiêu, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có ý nghĩa gì. Hơn nữa đúng là nàng không thích ăn thịt sống.
"Ta biết, nàng thích ăn đồ nướng, bắt giá nướng lên là được." Bạch hổ thấp giọng nói.
Các tu sĩ luôn cảm thấy bầu không khí trong điện trở nên có chút quái dị.