Các tu sĩ nghĩ trong đầu.
Nếu Tùy Ly đạo quân vẫn còn ở đây, tình cảnh kia càng khó tưởng tượng hơn.
Mà lúc này Ô Tinh Tinh khoát tay nói: "Một lát lại ăn."
Bạch hổ giống như có chút buồn rầu: "Đây không phải là điểm tâm sao?"
Ô Tinh Tinh: "Tất nhiên không phải."
Tu sĩ ở một bên tiếp lời: "Đúng vậy, điểm tâm nên là bánh kim nhũ, bánh kẹp, canh thịt,... Tất nhiên, phần nhiều là dùng nguyên liệu có chứa linh khí nấu ăn."
Bạch hổ: "..."
Hình như lộ ra bọn họ đều là thằng nhà quê!
Trên mặt Yêu vương là tức giận không nhịn được, đang muốn lại nói lời âm dương quái khí.
Ô Tinh Tinh liếm môi một cái, nói: "Đi thôi, chúng ta đi về trước. Để cho bọn họ từ từ suy nghĩ."
Bạch hổ hỏi: "Từ từ suy nghĩ? Chuyện gì?"
Mới vừa rồi hắn mới đi bắt dê, tất nhiên là bỏ lỡ không ít chuyện.
Tu sĩ trung niên ở một bên, lập tức kể lại cho bạch hổ nghe.
Sau khi bạch hổ nghe xong, nhất thời biến thành hình người, chậm rãi đi tới bên cạnh Yêu vương: "Phụ vương, chuyện này nên đồng ý đi."
Sắc mặt Yêu vương càng khó coi: "Bàn lại!"
Bạch hổ còn muốn khuyên.
"Ngươi không cần phải nói nữa!" Yêu vương giận dữ quát một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nếu không đi, ông ta sợ mình tức chết.
Dù sao ông ta cũng không đánh lại Xích Tiêu.
Nhìn lâu lại tự mình tổn hại mình.
Yêu vương cũng chưa đi quá xa.
Ông ta nhịn tức giận xuống, xoay người lại, lập tức nhìn thấy con trai đi theo phía sau.
"Trong ngày thường ta đã dạy ngươi như thế nào? Không có một chút sắc sảo gì cả! Tương lai sao có thể thay thế vị trí này của ta?" Yêu vương giận đến mức hàm râu quai hàm cũng bay.
"Chuyện này có thể đồng ý, nhưng nếu chúng ta cứ thế đồng ý, không cho bọn họ chút khó khăn nào, thật đúng là sẽ xem Yêu tộc chúng ta rất dễ dụ! Tương lai sao có thể nói điều kiện?" Yêu vương càng nói càng tức.
"Trong đầu của ngươi chỉ có tiểu hồ ly kia, Hồ tộc đáng chết, thật là mối họa ngàn năm của Hổ tộc chúng ta!" Một câu của Yêu vương, thù oán giữa hai tộc lại nặng thêm hai phần.
Hổ yêu ở một bên khác nghe được, cũng không khỏi tức giận run rẩy thay Yêu vương.
Nhưng Bạch Nhẫn thì lại rất bình tĩnh, hắn ta chỉ nói: "Một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền, không phải rất tốt sao?"
Cái gì mà ác hiền?
Yêu vương muốn mắng trở lại, đột nhiên kịp phản ứng, dừng lại một chút.
"Có mấy phần đạo lý." Nhất thời Yêu vương nhìn con trai bằng cặp mắt khác xưa, tức giận đối với Ô Tinh Tinh cũng giảm xuống. Dù sao nhìn như vậy, con trai vẫn có chút thông minh!
"Ta cũng sẽ không khuyên phụ vương, trong lòng phụ vương tự có tính toán."
"Ừ, ngươi đây là đi nơi nào?”
"Đi gặp đám người Sư Vũ."
"Không đúng." Yêu vương nheo mắt lại: "Là muốn gặp riêng con tiểu hồ ly kia đúng không?"
Bạch Nhẫn gật đầu: "Vâng, tiếp theo ta đây muốn đi đóng vai hiền."
Yêu vương suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy không thể chỉ trích được.
Dù sao lúc mới vừa rồi ông ta còn khen con trai nói đúng.
Yêu vương cắn răng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói ra hai chữ: "Đi đi."
...
Thấy Yêu vương rời đi, đám người Ô Tinh Tinh cũng xoay người rời đi.
Mà Xích Tiêu và Miêu Phong Vu cũng đi theo.
Sau khi đi đến cửa ra, Miêu Phong Vu đặc biệt lùi về phía sau nửa bước: "Ngươi trước?"
Xích Tiêu chỉ là nhìn chằm chằm vào gã.
Miêu Phong Vu: "Được rồi, xem ra ngươi là không muốn ta nói chuyện với Ô Tinh Tinh khi không có mặt của ngươi, vậy thì ta đi trước."
Miêu Phong Vu đi về phía trước ba bước, đến sau lưng Ô Tinh Tinh.
Đám tu sĩ ở một bên thấy vậy, nhìn chằm chằm.
Miêu Phong Vu không nhịn được than thở: "Ô cô nương, vận may của ngươi rất tốt nha. Sao mặc kệ đi chỗ nào, đều có người bảo vệ ngươi vậy."
Ô Tinh Tinh dừng bước lại, quay đầu nhìn gã.
Lúc này Miêu Phong Vu mới nghiêm mặt nói: "Ta có lời muốn hỏi ngươi, hôm nay tình hình bên ngoài như thế nào? Ta chỉ muốn biết, tả hữu hộ pháp ngày xưa dưới tay ta, có phải đã thay thế vị trí của ta rồi không, lại lần nữa dẫn dắt một đám tà tu?"
Ô Tinh Tinh lắc đầu một cái.
Miêu Phong Vu nghe xong thì sậm mặt nói: "Một lũ phế vật. ta không ở đó, ngay cả thống lĩnh mặt ngoài cũng không dám làm?"
Ô Tinh Tinh còn tưởng rằng gã sẽ vui vẻ.
Quả nhiên, suy nghĩ của người xấu không giống nhau.
Ô Tinh Tinh bĩu môi nói: "Đều chết hết rồi."
Trong mắt Miêu Phong Vu lóe lên sự tàn bạo: "Cái gì gọi là đều chết hết?"
Một tu sĩ tiếp lời nàng: "Ý chính là, Miêu tông chủ, hôm nay tà tu sợ rằng chỉ còn lại một mình ngươi."
Sắc mặt Miêu Phong Vu lập tức trở nên âm trầm, không mở miệng nói chuyện nữa.
Bọn họ không thể nào lừa gạt gã.
Bởi vì chuyện này rất dễ dàng kiếm chứng được...
Lần này Miêu Phong Vu đã thật sự hối hận lúc trước bắt có Ô Tinh Tinh!
Nếu không cũng không đến nỗi bị nhốt ở chỗ này, không biết gì về bên ngoài cả.
"Khó trách hôm nay ngươi mang theo nhiều tu sĩ đến như vậy, lại không có ý muốn tính nợ cũ với ta. Thì ra tà tu đã không làm nên trò trống gì nữa..." Miêu Phong Vu lui về phía sau một bước, sắc mặt u ám không rõ.
Các tu sĩ thầm nghĩ, chỉ là trước mắt muốn tập trung lực lượng làm chuyện quan trọng hơn, nếu không đã sớm tiêu diệt ngươi rồi!
Miêu Phong Vu hơi mỉm cười, giống như là rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần trong rung động mới vừa rồi.
"Ta còn phải cảm ơn Ô cô nương, không cố chấp báo thù."
Miêu Phong Vu nói xong, xoay người đi ra ngoài hai bước, nói với Xích Tiêu: "Mời."
Xích Tiêu không nhúc nhích.
Miêu Phong Vu bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra ngươi chỉ là không dám làm người đầu tiên nói chuyện với nàng. Ngươi đắc tội với nàng sao? Còn đắc tội nặng hơn lúc trước ta nữa?"
Xích Tiêu nâng tay lên.