Miêu Phong Vu: "Xem như ta không có nói gì cả!"
Gã thầm nghĩ, sao vị tộc trưởng Hồ tộc này lại nóng tính như thế, đùa một chút cũng không được.
Sau đó nhanh chóng đi xa, bóng người từ từ biến mất.
Lúc này đám yêu quái lớn nhỏ trong núi cũng lộ đầu ra, vừa cảnh giác vừa tò mò đánh giá bọn họ.
"Ngươi không muốn đi thăm A Đào một chút sao?" Đột nhiên Xích Tiêu mở miệng nói.
A Đào?
Ô Tinh Tinh dừng lại, lúc này mới nhớ đến, là hồ ly cái mà nàng đã cứu ở trong sơn động.
Con con của A Đào chắc là cũng lớn rồi đi?
Ô Tinh Tinh có mấy phần muốn đi.
nàng có chút muốn đi gặp A Đào và con non hồ ly. Lúc trước nàng còn ôm nó nữa.
Nhưng Ô Tinh Tinh vẫn lắc đầu một cái.
Trên mặt Xích Tiêu lộ ra vẻ thất vọng khó che giấu: "A Đào cũng muốn gặp ngươi."
Ô Tinh Tinh có chút do dự.
Nàng chỉ là không muốn nhìn thấy Xích Tiêu mà thôi.
Xích Tiêu lại nói: "Ta không ngờ Ngọc Lăng lại dám mang theo mấy tộc nhân phản bội đến chỗ này, sau khi ta đi đến chỗ này phát hiện ra nàng ta, thì đã giết mấy tộc nhân dưới tay nàng ta, lại nhốt nàng ta bên trong động. Nàng ta đã không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa, cũng mất đi cấp dưỡng, lúc trước đã nổi điên chết rồi."
Giọng điệu của hắn ta không có thay đổi gì cả, nhưng lời này rõ ràng là đang lấy lòng.
Ngọc Lăng và Ô Tinh Tinh có thù oán.
Lúc đầu hắn ta xử lý cha của Ngọc Lăng, hôm nay xử lý Ngọc Lăng và thuộc hạ của nàng ta.
Ô Tinh Tinh không hiểu nhìn hắn ta: "Ngươi nói cho ta những thứ này, chắc là muốn ta cảm động khóc thành tiếng sao?"
Xích Tiêu: "... Ngươi không cần khóc. Ngươi chỉ cần nói với ta mấy câu là được."
Các tu sĩ nghe đoạn hội thoại này, trố mắt nhìn nhau.
Có nên để cho hai người này nói chuyện tiếp không?
Nghe mấy lời này, hình như loáng thoáng có chút ý muốn đào góc tường của Tùy Ly đạo quân.
Ngăn cản hai người này đi, trước mắt chính là lúc muốn liên thủ với Yêu tộc...
Ô Tinh Tinh: "Vậy ngươi nói đi."
Các tu sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi, vấn đề này không cần bọn họ nhức đầu.
"Chư vị còn muốn ở chỗ này tiếp tục nghe sao?" Xích Tiêu nhìn về phía những tu sĩ Nhân tộc này, rõ ràng thái độ đã thay đổi.
Không chờ bọn họ mở miệng.
Xích Tiêu lại nói: "A Tinh từng nuôi bên cạnh ta, trình độ thân thiết giữa ta và nàng còn sâu hơn cả các ngươi."
Các tu sĩ bừng tỉnh hiểu ra.
Lo lắng nửa ngày, thì ra người này là "nhạc phụ" của Tùy Ly đạo quân!
Lúc này các tu sĩ mới rời đi xa chỗ này một chút.
Xích Tiêu dẫn Ô Tinh Tinh đi đến một chỗ khác, vừa nhỏ giọng nói: "A Đào ở nơi đó."
Ô Tinh Tinh: "Ồ."
Xích Tiêu dừng lại nói: "Khi còn bé ngươi không phải như vậy."
Ô Tinh Tinh hung dữ nói: "Ừ, khi còn bé ta đặc biệt ngốc đúng không. Ngươi muốn đuổi ta đi, ta cũng không chịu đi."
Nhất thời Xích Tiêu cứng họng.
Hồi lâu sau, hắn ta mới tìm về thanh âm của mình: "Khi đó... Là ta sai rồi."
Ô Tinh Tinh ngạc nhiên nói: "Thì ra ngươi cũng biết nói những lời này."
Xích Tiêu lại bị chặn họng.
Ô Tinh Tinh khẽ thở dài nói: "Thật ra cũng không còn tức giận và đau buồn giống như lúc đầu nữa.”
Trên mặt Xích Tiêu nhanh chóng lướt qua một chút vui mừng, chỉ là vì mặt nạ che dấu, cũng không ai có thể nhìn thấy.
Ô Tinh Tinh nghiêm túc nói: "Bởi vì ta phát hiện, không có gì đặc biệt để tức giận khổ sở cả."
Xích Tiêu có chút kinh hãi.
Những lời này rất lạnh nhạt, đánh trúng trái tim của hắn ta.
Trong nháy mắt đó, thậm chí hắn ta hy vọng Ô Tinh Tinh vẫn là đặc biệt căm ghét mình.
Xích Tiêu vẫn tiếp tục sóng vai với Ô Tinh Tinh đi về phía trước.
Chẳng qua là hắn ta đi rất nhẹ nhàng, thân thể cũng không nhịn được mà đang run rẩy.
Nhiều cảm xúc phức tạp hỗn loạn tràn đầy trong đầu của hắn ta.
Hơn nữa hắn ta cũng không tìm về được giọng nói của mình.
Hắn ta quên mình nên nói gì.
Nhưng Ô Tinh Tinh vẫn còn tiếp tục.
Nàng nhỏ giọng nói: "Nếu như ngươi cảm thấy có lỗi với ta, cho nên mới phối hợp với tu sĩ Nhân tộc như vậy, thì ta cũng sẽ không từ chối ngươi. Ngươi muốn bỏ ra bao nhiêu thì cứ bỏ ra đi. Ta cũng sẽ không từ chối. Bởi vì từ nhỏ ta chính là một con yêu quái thù dai. Chỉ là ta không tức giận, nhưng ta vĩnh viễn nhớ đến cuộc sống tệ hại lúc trước."
Cuối cùng Xích Tiêu cũng nghe được tiếng tim đập của mình.
Hắn ta lên tiếng trả lời: "Được."
Đây được xem như là một chuyện tốt.
Hắn ta nên vui mừng, nàng là người nhớ thù.
"Cho nên ngươi cũng không cần muốn ta trở về Hồ tộc với ngươi, không thể nào." Ô Tinh Tinh chắc chắn nói.
"Vậy thì không trở về."
"Ta cũng không có khả năng sẽ nói cười với ngươi, cũng sẽ không bị lảm cho cảm động đâu." Ô Tinh Tinh phồng má nói.
"Được, không sao."
"Ngươi thật kỳ lạ. Rõ ràng trước kia không phải như vậy, sao lúc này lại dễ nói chuyện như thế."
Ô Tinh Tinh nghi ngờ nhìn hắn ta.
Xích Tiêu: "Không có gì kỳ lạ."
Chỉ là lúc trước sau khi hắn ta trưởng thành, giống như là một người điên bị đè nén, trên lưng là trách nhiệm hưng suy của Hồ tộc, từ đó mất đi năng lực phân biệt bản tâm.
Lúc này Ô Tinh Tinh nhìn thấy một con hồ ly lông màu đỏ rực.
"Là A Đào sao?"
Hồ ly đỏ giống như có cảm giác nghiêng đầu qua, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đá lớn, chạy như bay về phía Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh không nhịn được mà nở nụ cười: "A Đào!"
A Đào lại đột nhiên dừng chân lại, sau đó quay về lại phía sau một tảng đá,
Sau đó từ bên trong tha ra một tiểu hồ ly.
Nói là tiểu hồ ly, nhưng đã không còn nhỏ nữa, đại khái là gần đây nuôi không tệ, tứ chi còn tròn xoe.
Ừ, mập mạp.
A Đào phí sức ngậm tiểu hồ ly chạy đến chỗ Ô Tinh Tinh.