Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 410

Chương 410 -
Chương 410 -

Tiểu hồ ly quá mập, cái mông chạm đất, cứ như vậy quẹt ra một đường dài trên đất.

Cũng không biết có bị mài trụi lông hay không.

Dù sao trong miệng vẫn hoảng sợ la oa oa.

A Đào hành lễ với Ô Tinh Tinh, thả tiểu hồ ly xuống, còn đá tiểu hồ ly một cái, đá nó lăn đến bên chân Ô Tinh Tinh, để cho Ô Tinh Tinh nhìn cho kỹ.

Ô Tinh Tinh sờ lông hồ ly, khen ngợi: "Nuôi rất tốt.”

Nếu như Đại sư tỷ ở chỗ này, nhất định sẽ vui vẻ muốn chết đi.

A Đào nhìn Ô Tinh Tinh cười, sau đó mới nhìn thấy Xích Tiêu ở bên cạnh.

Sắc mặt A Đào thay đổi, hoảng hốt vội vàng hành lễ.

Xích Tiêu nheo mắt nhìn sắc mặt của Ô Tinh Tinh, hỏi: "Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"

"Tộc trưởng luôn đối với chúng ta rất tốt. Từ sau khi tộc trưởng đến đây, cảnh ngộ của chúng ta mới có thể thay đổi..." Giọng điệu của A Đào có chút vội vàng, rất sợ chọc giận Xích Tiêu.

Xích Tiêu chợt cảm thấy không thú vị.

Hắn ta đứng ở vị trí như thế nào, hình như đã định trước tất cả hôm nay của hắn ta.

Thấy A Đào căng thẳng, Ô Tinh Tinh lặng lẽ thở dài trong lòng.

"Ta tới thăm các ngươi một chút rồi sẽ rời đi," Ô Tinh Tinh nhẹ giọng nói.

A Đào lộ ra vẻ không nỡ.

Ô Tinh Tinh sờ tiểu hồ ly một cái, xoay người rời đi.

Nàng lưu lại ở chỗ này lâu, Xích Tiêu cũng sẽ ở lại lâu, trái lại làm cho hồ ly lớn nhỏ nơm nớp lo sợ.

Ô Tinh Tinh ngửa đầu nhìn trời một chút.

Từ khi nào nàng đã bắt đầu không sợ Xích Tiêu nữa?

Haizz, đã quên rồi.

Chẳng qua cũng không quan trọng nữa.

Trên đường trở về Xích Tiêu không nói gì.

Chỉ là lúc đưa Ô Tinh Tinh trở về chỗ tu sĩ Nhân tộc, hắn ta tháo mặt nạ trên mặt xuống, tiện nay ném đi.

"Dù sao cũng không cần thiết nữa."

Theo mặt nạ bị lấy xuống, yêu khí mạnh mẽ trên người của hắn cũng không có cách nào che giấu được, toàn bộ phóng ra ngoài,

Ngay cả Tế Minh cũng không nhịn được lùi ra sau nửa bước.

Nhất thời các tu sĩ đều yên lặng, vừa thán phục khuôn mặt có mấy phần giống hồ ly của Du đảo chủ, lại vừa rung động khí thế khiếp người của đại yêu như hắn ta.

"Nếu như có chuyện thì ngươi cứ đến tìm ta, là ta nợ ngươi, A Tinh... Ngươi nhanh đi đi, tránh một lát nữa ta lại thay đổi suy nghĩ, muốn giết sạch đám nhân loại này."

Các tu sĩ: ?

Sao nói trở mặt là trở mặt vậy.

Chẳng qua suy nghĩ lại một chút, thật ra đảo chủ đảo Ly Hỏa cũng đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước.

Ô Tinh Tinh nhíu mày, cũng không sợ lời này của Xích Tiêu, chỉ nói: "Một lát nữa ta mới đi, ngươi không cần để ý đến ta."

Xích Tiêu siết chặt ngón tay: "Ngươi là muốn trước khi đi, lại đi gặp con hổ, sư tử, báo kia?"

Ô Tinh Tinh bổ sung: "Ừ, còn có sói nữa."

Xích Tiêu nhấp môi dưới, trong mắt xuất hiện một chút ánh sáng ác liệt: "Ta chỉ là tò mò, thứ thú vật lỗ mãng ngu xuẩn..."

Các tu sĩ nói thầm thì ra yêu quái các ngươi cũng kỳ thị lẫn nhau nha.

"Vì sao ngươi lại thân thiết với bọn họ như vậy?" Xích Tiêu nói hết nửa câu sau.

Giọng điệu của hắn, chính là uy nghiêm bị khiêu khích.

Các tu sĩ cũng rất tò mò.

Dù sao nhìn qua, Ô Tinh Tinh ở trong đám yêu quái, có chút mọi việc đều suôn sẻ.

Ô Tinh Tinh nghi ngờ nhìn Xích Tiêu, ngay sau đó chợt nói: "Ta biết tại sao lúc trước ngươi muốn đuổi ta đi."

Xích Tiêu ngẩng ra, khí thế trên người giống như bị một gáo nước lạnh dập tắt, nhìn qua tinh thần có chút uể oải.

"Lúc ta đến chỗ này, bọn họ đối xử với ta như nuôi con non vậy, nhưng cho tới bây giờ bọn họ thật sự chưa từng muốn lấy thứ gì từ trên người của ta cả.” Ô Tinh Tinh nói.

Nhất thời Xích Tiêu giống như nuốt phải một một miếng sắt nung nóng, nóng đến da thịt toàn thân của hắn, cũng làm cho hắn ta không biết nói cái gì.

Ô Tinh Tinh thấy hắn ta không nhúc nhích, cũng không nói gì thêm.

Nàng nói: "Vậy ta đi đây."

Sau đó đi về một hướng khác.

Nàng không có câu tố cáo nào cả.

Nhưng từng câu từng chữ đều đâm vào trong lòng của Xích Tiêu.

Các tu sĩ nhìn vẻ mặt của đại yêu quái, cũng có chút không dám nhìn thẳng.

Luôn cảm thấy một giây sau "Du đảo chủ" có thể nổi điên.

Bọn họ chắp tay với Xích Tiêu, cũng rời đi.

Đồng thời trong lòng bọn họ thoáng qua một suy nghĩ ---

Sợ rằng đời này, "Du đảo chủ" cũng không có cách nào từ chối Ô cô nương.

Mà Ô Tinh Tinh đi đến một ngọn núi khác, vừa đi vừa suy nghĩ, ừ, nên đi đến chỗ của ai trước đây?

Sư Vũ? Lang Kình? Hay là Hắc Linh?

Chờ leo lên ngọn núi, Ô Tinh Tinh đã thấy cửa mà tiểu viện mình từng ở đã mở rộng.

Một đống đen thùi lùi nằm ở chỗ tường.

Là Hắc Linh.

Ô Tinh Tinh bước nhanh về phía trước, vượt qua ngưỡng cửa.

Mãnh thú trong sân đồng loạt quay đầu lại, chỉ có Sư Vũ còn dùng móng vuốt to lớn đào bới đống lửa.

Lông trên móng vuốt đều bị cháy xém.

Mà con dê lúc trước bắt thì đang được treo trên đống lửa, phát ra tiếng tí tách.

Thì ra là ở chỗ này chờ nàng.

Ô Tinh Tinh nghĩ.

Nàng đi vào, báo đen từ trên đầu tường nhảy xuống, vừa khéo rơi xuống bên cạnh nàng, sau đó ngửi mùi trên người nàng một cái.

"Mùi nhân khí thật nồng." Báo đen trầm giọng nói.

Nhưng hắn ta vẫn dùng móng vuốt, lăn một quả cầu từ trên đất đến, đẩy tới trước mặt Ô Tinh Tinh.

Đó là quả cầu mà lúc trước Ô Tinh Tinh đã từng chơi.

Ô Tinh Tinh ôm lấy quả cầu, đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống.

Lang Kình lập tức yên lặng dùng móng vuốt xé một miếng thịt đưa tới trước mặt nàng, Ô Tinh Tinh nhận lấy, cắn một miếng.

"Ngon hơn nhiều rồi!" Ô Tinh Tinh chép miệng nói.

Trên khuôn mặt của từng mãnh thú cuối cùng đã có chút ý cười.

Loại cảm giác hơi xa lạ đã lâu không gặp cũng nháy mắt biến mất sạch sẽ.

Bình Luận (0)
Comment