Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 411

Chương 411 -
Chương 411 -

“Những người đi theo ngươi đến, là người hầu của ngươi sao?"

“Ngươi thật gầy, bọn họ không biết nuôi con non sao? Quả nhiên tu sĩ Nhân tộc đều ngu xuẩn!"

“Ngươi vào bằng cách nào? Yêu cảnh bị đóng kính đã lâu rồi."

"Ngươi gần rời đi rồi sao? Lúc nào về?"

"Bên ngoài là có hình dạng gì?"

"Nên ngoài... Tốt như vậy sao?"

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng ợ một cái: "...Trả lời không hết."

Lúc này các mãnh thú mới không hỏi nữa.

Ô Tinh Tinh nuốt miếng thịt cuối cùng trong miệng xuống, mới bắt đầu trả lời từng câu một: "Không phải là người hầu, ừ, là đạo hữu, đúng, gọi là đạo hữu. Ta gầy sao? Không có nha. Ta gần đi rồi, nhưng chờ sau khi Yêu vương suy nghĩ xong, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi. Bên ngoài rất tốt, nhưng cũng không tốt lắm, ta có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm...."

Các mãnh thú lặng lẽ nghe nàng nói.

Sau đó Lang Kình bất thình lình chen miệng vào: "Ta có thể giúp ngươi không?"

Những mãnh thú khác ngẩn người một chút, kịp phản ứng lại, cũng lên tiếng: "Chúng ta có thể giúp gì cho ngươi?"

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, thở dài một hơi, nói: "Các ngươi sống mạnh khỏe, không nên chết, chính là giúp ta rồi."

Đám mãnh thú đều ngẩn ra: "Vậy cũng... cũng không phải là chuyện rất khó."

Ô Tinh Tinh cười nói: "Ừ."

"Tại sao nhìn qua con non lại không vui thế?"

"Hả?" Ô Tinh Tinh ngẩn ra. nàng liếm môi, có thể nếm được chút nước thịt dính trên mép, nàng nhỏ giọng nói: "Không có. Được rồi, là có một chút."

"Tại sao không vui?"

"Là đồ ăn không ngon sao?"

"Chỗ đó không có quả cầu chơi sao?"

"Không có ai chơi vơi ngươi sao?"

Ô Tinh Tinh hơi cúi đầu, đáp lại: "Ừ."

“Nơi sống của tu sĩ Nhân tộc, quả nhiên nhàm chán!" Các mãnh thú liên tục nhíu mày.

"Không bằng ngươi ở chỗ nào đi?"

"Đúng vậy đúng vậy, nơi này có rất nhiều thú."

Nhưng các mãnh thú nghĩ đến nghĩ lui cũng không nghĩ tới trò nào thú vị, nửa ngày chỉ có thể nói một câu.

"Ừ, ít nhất... Chúng ta có thể chơi quả cầu với ngươi!"

Ô Tinh Tinh lắc đầu từ chối.

Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng tu sĩ Nhân tộc thú vị." Nàng lại suy nghĩ một chút, sửa lời: "Ừ, có một số tu sĩ Nhân tộc rất thú vị."

Giống như tông chủ Phiêu Miểu tông, giống như Ninh Dận... Đều rất làm cho người ta chán ghét. Ô Tinh Tinh nhíu mày nghĩ như thế.

Bạch Nhẫn đột nhiên hỏi: "Muốn làm thế nào, ngươi mới có thể vui vẻ?"

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ừ, chờ sau khi làm xong hết mọi chuyện đi."

Bạch Nhẫn hỏi: "Cũng bao gồm chuyện hợp tác với Yêu tộc sao?"

Ô Tinh Tinh gật đầu một cái.

Bạch Nhẫn: "Vậy sắp rồi."

Ô Tinh Tinh cười một tiếng với hắn: "Ừ."

Bạch Nhẫn nhìn nàng, trong lòng nghĩ, hình như con non thật sự trưởng thành rồi.

Nhưng hắn ta hy vọng nàng vĩnh viễn là con non.

Là một con non không buồn không lo.

"Ta phải đi rồi." Nàng đứng lên.

Các mãnh thú có chút nóng nảy cào móng vuốt dưới đất: "Nhanh như vậy?"

Ô Tinh Tinh: "Bởi vì còn có rất nhiều người đang chờ ta đi tìm bọn họ."

Cho tới bây giờ tiểu yêu quái chưa từng có trách nhiệm mãnh liệt như vậy.

Nặng nề đè trong lòng, nhưng cũng làm cho nàng tràn trề sức lực.

"Được rồi." Sư Vũ lưu luyến nói: "Một ngày nào đó con non cũng phải rời khỏi nhà.”

"Ta đi đây." Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói.

Các mãnh thú không nhịn được hơi cúi người xuống, dựa vào càng gần Ô Tinh Tinh hơn.

Ô Tinh Tinh đi về phía trước một bước, bọn họ cũng đi một bước.

Hơn có chút ý muốn tiễn nàng đi ra ngoài.

Ô Tinh Tinh dừng bước chân lại, lại chỉ vào quả cầu mà mới vừa rồi Hắc Linh đưa đến, hỏi: "Cái này... Ta có thể mang đi không?"

báo đen vội vàng ngậm quả cầu đưa vào trong lòng của nàng.

Lúc này các mãnh thú mới nhớ đến, bọn họ không có chuẩn bị quà cho nàng.

Bây giờ về nhà tìm còn kịp không?

Sư tử đột nhiên nhổ lông của mình xuống: "Cái này cũng mang theo đi."

Ô Tinh Tinh: ?

Lang Kình cũng lặng lẽ nhổ lông xuống, nhưng lại không đưa ra,

Cũng không thể đều tặng lông.

Lúc này Bạch Nhẫn động đậy.

Lang Kình yên lặng cúi đầu nhìn móng vuốt của mình.

Ô Tinh Tinh loáng thoáng nhìn ra được ý của hắn ta.

Cái này thì không cần đâu.

Sẽ rất đau đó.

Ô Tinh Tinh nhanh chóng chỉ về phía cây đại thụ trong sân: "Lá cây."

Lá cây...?

Lang Kình hơi nhíu mày.

Ô Tinh Tinh lập tức bổ xung: "Ta muốn chính là chiếc lá non nhất ở trên chỗ cao nhất, mang theo sương."

Như vậy vừa nghe, cũng cao thấy cái này có yêu cầu rất "trân quý"

Sắc mặt của Lang Kình hơi dịu lại, nhảy một cái leo lên cây đại thụ kia.

Nhưng sao đại thụ có thể chịu được sức nặng của hắn ta, lúc này ngọn cây bị đè cong. Ngay khi nhánh cây thô ráp cũng phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi sức nặng, cuối cùng Lang Kình cũng chọn được một chiếc lá tốt nhất.

Hắn đưa chiếc lá kia cho Ô Tinh Tinh?

Cây đại thụ sau lưng hắn ta cũng ngã xuống, phát ra tiếng ầm ầm.

mang theo một mảnh bụi đất tung bay.

Ô Tinh Tinh giơ tay lên lau mặt một cái, cất lá cây vào.

Nàng nghĩ, ngửi được mùi hương trên lá cây, nàng sẽ nhớ tới nơi này.

Mà giờ phút này các mãnh thú suy nghĩ...

Sao con non lại thích ăn chay?

Lá cây cũng ăn không no.

Thôi, cưng chìu đi.

---

Ô Tinh Tinh mang theo quà của mình, cuối cùng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bọn họ, bước lên con đường rời đi.

Ừ, thật ra đối với nàng mà nói, chỉ là thu hồi ảo cảnh mà thôi.

Nhưng đối với Yêu tộc, nàng giống như phải đi rất xa.

Bên này Ô Tinh Tinh mới vừa đi.

Bên kia Yêu vương lập tức phái người chuẩn bị rời yêu cảnh nhìn bên ngoài một cái, hôm nay rốt cuộc giới tu chân có tình huống gì, cũng tiện cho việc đàm phán.

Ai biết người được phái ra ngoài lại nhanh chóng trở về.

"Vương, chúng ta vẫn là không đi ra ngoài được."

"Sao có thể chứ?" Yêu vương lập tức ngồi không yên: "Những tu sĩ Nhân tộc kia có thể đi vào, nhưng chúng ta lại không ra được? Thật là chuyện cười!"

Bình Luận (0)
Comment