"Ta thấy không có thứ gì bền chắc hơn quan hệ huyết thống, kết thân." Yêu vương lại nói tiếp.
Mọi người ngẩn ra, do dự nói: "Ý của Yêu vương là..."
Thế nào?
Còn phải có một người đến đám hỏi với yêu?
Yêu vương cười nói: "Ta và Ô cô nương rất thân thiết, không bằng các ngươi gả Ô cô nương cho chúng ta đi. Chẳng phải như vậy là được rồi sao?"
Trong nháy mắt, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Giống như một bàn tay vô hình thi triển pháp thuật, làm cho tất cả đều tạm dừng lại.
Yêu vương: ?
Ông ta có chút không nghĩ ra.
Đây là một yêu cầu rất khó khăn sao?
Bạch Nhẫn cũng rất khiếp sợ.
Hắn ta há miệng ra, không đợi hắn ta nói gì, tu sĩ Nhân tộc đã mở miệng trước.
"Chuyện này... Không có ai nói với ngài, Ô cô nương là đạo lữ của Tùy Ly đạo quân sao?"
"Không có. Lúc trước còn chưa quen biết, ai mà nói cho biết được?"
Các tu sĩ Nhân tộc trố mắt nghẹn họng, chậm rãi để mình bình tĩnh lại.
Đây là địa bàn của Phục Hi tông!
Sao có thể nói đường hoàng như vậy chứ?
Vvô cùng ngông cuồng!
Thừa dịp người không ở chỗ này, lập tức đào góc tường của người ta?
Nếu bọn họ đồng ý, thì được xem là cái gì.
"Chuyện này tuyệt đối không được!"
"Đúng đúng đúng, cho dù đầu ta rơi xuống cũng không được!"
Yêu vương nghe nói như vậy thì lập tức nổi giận: "Chút chuyện nhỏ này mà các ngươi cũng không đồng ý? Ta thấy các ngươi rõ ràng không có chút thành ý nào?"
Mắt thấy Yêu vương muốn phất tay rời đi, vẫn là đệ tử Phục Hi tông lên tiếng: "Yêu vương chậm đã, Ô cô nương đã cùng với Tùy Ly đạo quân của tông môn ta kết làm đạo lữ. Sợ rằng không tiện kết nhân duyên với Yêu tộc."
Yêu vương buồn bực nói: "Chẳng lẽ chuyện này không đủ quan trọng sao? Nếu không mời vị đạo quân kia của các ngươi nhường nhịn, hơi hi sinh một chút, có gì mà không thể?"
Các tu sĩ: "..."
Đệ tử Phục Hi tông cũng sắp phát điên rồi, tức giận nói: "Vốn dĩ đạo quân của chúng ta chính là Thanh Nguyên tiên quân chuyển thế, hôm nay đã về trời rồi. Sợ rằng Yêu vương muốn thương lượng với hắn cũng không được."
Thanh Nguyên tiên quân.
Tu sĩ Nhân tộc hiểu rất ít về cái tên này.
Nhưng Yêu tộc thì đã khắc sâu cái tên này vào trong cốt tủy!
Thì ra là chuyển thế của Thanh Nguyên tiên quân!
Yêu vương cắn răng.
Nghiến răng nghiến lợi.
Yêu tộc và người này chính là thâm cừu đại hận!
Như thế không cướp thê tử của hắn thì cướp thê tử của ai chứ?
Nhưng mặt ngoài Yêu vương cũng không biểu hiện gì, chỉ cười nói: "Nếu người đã đi mất, vậy quả phụ tái giá cũng không phải là chuyện rất thường thấy sao?"
Người của Phục Hi tông: "..."
Rút đao ra đi.
Hôm nay dù thế nào cũng phải rút đao ra!!!
---
Đột nhiên Ô Tinh Tinh hắc hơi một tiếng
Mũi của nàng hơi ngứa một chút, thầm nghĩ, là ai nói xấu sau lưng nàng sao?
Không lâu lắm.
Có người mời Tam trưởng lão, nói là bên kia tạm thời kết thúc chuyện thương lượng.
"À đúng rồi, tốt nhất Ô cô nương cũng đi theo." Người đến cười nói.
Trong nụ cười còn có chút lúng túng.
Tam trưởng lão phất tay áo: "Chờ một chút."
Người nọ đáp một tiếng sau đó lui ra.
Tam trưởng lão nhíu mày một cái, có chút không vui nói: "Người cũng đã đưa đến cửa rồi, bọn họ còn chưa nói xong?"
Ngoài miệng thì phàn nàn như vậy.
Chờ dạy xong pháp thuật, Tam trưởng lão vẫn dẫn Ô Tinh Tinh đi đến.
Lúc nhìn thấy mọi người, sắc mặt ai cũng có chút lúng túng.
Tam trưởng lão: ?
Ăn bậy đan dược? Luyện sai công pháp? Tẩu hỏa nhập ma?
Cuối cùng vẫn là lão hòa thượng Tế Không mặt không đổi sắc kể lại chuyện đại khái.
Tam trưởng lão nghe xong vô cực tức giận, thiếu chút nữa xoay người xông ra giết Yêu vương.
Lại nhìn vẻ mặt của Ô Tinh Tinh.
Trái lại nàng rất bình tĩnh.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ... Ô cô nương.. cảm thấy tái giá... Cũng là chuyện rất bình thường?
Có người can đảm hỏi: "Không biết Ô cô nương nghĩ như thế nào?"
Tam trưởng lão càng tức giận hơn.
Chẳng lẽ các ngươi thật sự dám để cho A Tinh đi "thông gia" sao?
Ô Tinh Tinh nói: "Rất là quái lạ... Bạch Nhẫn, ừ, chính là con trai của Yêu vương, con bạch hổ kia, hắn đối xử với ta như con non, sao có thể cưới ta chứ? Làm cha của ta thì còn được."
Các tu sĩ: "... Hả?"
"Vậy, vậy để Ô cô nương nhận cha?" Người nói ra lời này cũng cảm thấy kỳ lạ.
Ô Tinh Tinh: "Nhận nhiều thêm mấy người cũng không sao."
Nhưng bỗng dưng nàng nhớ đến Tân Ngao.
Ngay sau đó lắc đầu nói: "Vẫn là thôi đi."
Tân Ngao sẽ đau lòng.
“Vậy tiếp theo nên tiếp tục như thế nào..."
Tam trưởng lão lạnh lùng nói: "Sao thế? Không nhượng bộ thì không thể tiếp tục nói nữa sao? Quên khí thế ngày xưa rồi sao? Mới chỉ là giao chiến một phen với tà tu, mới kiến thức sự lợi hại của tiên nhân, đã mài mòn một thân nhuệ khí rồi sao? Nếu lúc này mất đi nhuệ khí, tương lai còn chống lại trời như thế nào? Coi như leo lên được Cửu trọng thiên, cũng chỉ là mấy người tay mềm chân mềm, mất đi ý chí, chỉ lo chạy trốn, vậy không phải tạo trò cười cho người ta sao!”
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, cũng không còn do dự nữa,
Tam trưởng lão nói xong, xoay người dẫn Ô Tinh Tinh rời đi.
Ô Tinh Tinh không nhịn được nói: "Ngài thật lợi hại!"
Tam trưởng lão bật cười nói: "Vốn dĩ không sợ khắc vào trong xương của Nhân tộc. Chỉ là bọn họ an nhàn quá lâu, quên rồi, ta chỉ là lên tiếng nhắc nhở mà thôi."
Ông ta thở dài nói: "Nếu không có đám người Nghệ Thăng đạo tôn, Đại trưởng lão kiên định không dời lúc trước, ta chỉ sợ hôm nay mình cũng sẽ có chút dao động. Chính là sự bất khuất của người đi trước, mới có ý chí không chịu lùi bước của Phục Hi tông hôm nay."
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Trong lòng nàng vô cùng bội phục Nghệ Thăng đạo tôn và đám người Đại trưởng lão...
Nghĩ tới đây, khó tránh khỏi sinh ra mấy phần buồn bã.