Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 415

Chương 415 -
Chương 415 -

Rất nhiều người mà nàng gặp, đều đã đi xa rồi.

Đều để cho nàng nhớ nhung.

Tam trưởng lão sửa sang lại vẻ mặt, lại nói: "Tùy Ly chưa từng có lúc vui sướng, A Tinh, nếu ngươi có thể thích hắn thêm một chút, hoặc nhớ hắn lâu một chút, vậy cũng đủ rồi."

"... Vâng."

...

Cùng lúc đó.

Sau khi Dung Di và Diệp Chỉ Quân bị A Tu La bắt đi, bị mang đi một đường rất xa.

Vượt qua con sông màu đỏ, vượt qua đỉnh núi không có một ngọn cỏ nào.

Kiến trúc kỳ dị dần đập vào mắt của bọn họ.

Đám A Tu La tay cầm binh khí, tư thái trang nghiêm chuẩn bị chiến đấu.

"Đây là... Tu sĩ bên ngoài?" A Tu La canh giữa ở lối vào nheo mắt lại, trên người lộ ra khí tức nguy hiểm.

Người gặp A Tu La rất ít, phần lớn đều đến từ truyền thuyết trong kinh phật.

Từng có tin đồn, A Tu La sẽ ăn nam nhân có tướng mạo tuấn mỹ xinh đẹp.

Cũng may bây giờ hắn ta không phải là người.

Dung Di nghĩ trong đầu.

"Đúng thế, con chó này từng bước nói chuyện." A Tu La áp tải chỉ vào Dung Di nói.

Dung Di - đã từng là vua vạn yêu: "..."

"Hình như hai thứ này đang tìm chúng ta." A Tu La áp tải lại nói.

"Tìm chúng ta làm gì?" A Tu La trông cửa không hiểu.

"Có thể là muốn tìm cái chết đi."

Dung Di: "..."

Hai A Tu La này không hốt hoảng không vội vàng, tiếp đó lại nói đến Diệp Chỉ Quân.

"Đây là nữ nhân sao?"

"Chắc là đúng đó."

“Vóc người của nữ nhân này khác hoàn toàn với chỗ chúng ta."

“Có mấy phần mới mẻ, không bằng đưa nàng vào trong mâm, dâng đến cho vương."

Dung Di: "Đây là muốn ăn chúng ta sao?"

A Tu La chỉ vào Dung Di nói: "Ngươi nghe đi, chó này biết nói chuyện."

Một A Tu La khác nói: "Sao có thể ăn các ngươi? Chúng ta lại không phải thứ dã man như quỷ Dạ Xoa!"

Dung Di không nói gì.

Chỗ này còn biết khinh bỉ người mình.

"Đúng vậy, chỉ là bày các ngươi ở chỗ này, không, chỉ bày nàng ở đó thưởng thức mà thôi." A Tu La chỉ vào Diệp Chỉ Quân nói.

Hiển nhiên cho rằng Dung Di ngay cả thưởng thức cũng không xứng.

Dung Di: "Ta thì sao?"

"Tất nhiên là tiếp tục làm chó."

"Ta thấy đưa đến chỗ của Già Lâu La, bọn họ có sở thích xem người thành chó. Hôm nay đưa cho bọn họ một con chó thật, khẳng định sẽ rất vui mừng."

Xem người là chó.

Dung Di buồn bực.

Còn hung tàn hơn cả Yêu tộc của hắn ta nữa.

Trong đầu Dung Di thoáng qua một suy nghĩ phản kháng, nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.

Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn tìm di vật của tộc A Tu La, bây giờ thật sự thấy A Tu La, A Tiếu có thể cứu, nên là một chuyện vui mừng.

Lại ăn chút khổ cũng không sao.

Yêu vương như hắn ta co được giãn được.

Ngay cả linh sủng của tu sĩ cũng làm rồi!

Trái lại Diệp Chỉ Quân muốn chạy trốn, nhưng vết thương cũ của nàng ấy chưa lành, hiển nhiên là không đi được.

Hai ba lời của hai A Tu La đã quyết định chỗ đi của bọn họ, không cho bọn họ lựa chọn.

Rất nhanh đã có A Tu La mang bọn họ chia nhau ra các nơi.

Chỉ chớp mắt lại mấy ngày trôi qua.

Chỉ nghe một tiếng "phốc xuy".

Người bị phái đến, từ cổ đến bụng, có một vết dao sắc bén kéo dài từ trên xuống dưới.

Gần như cả người của hắn ta đều bị chém thành hai nửa.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại không có chết.

Bên trong cái đau đớn đó, làm cho hắn ta không nhịn được phát ra tiếng kêu gào the thé.

Những người còn lại tận mắt nhìn thấy một màn này, chậm rãi tỉnh hồn lại.

"Tốt, kiếm pháp tốt!" Nói ra lời khen ngợi chính là đệ tử Kiếm tông.

Mà bên này Ô Tinh Tinh cũng thu kiếm về.

"Lại là một thứ không biết sống chết." Tam trưởng lão lắc đầu một cái.

"Người hôm qua, là bị kim quang làm cho nóng mà chết đi."

"Đúng vậy."

“Vị Ô cô nương này của chúng ta, thật sự không đắc tội nổi."

Các tu sĩ còn lại cảm thán nghị luận, giọng điệu còn có chút châm biếm.

Ô Tinh Tinh xoay người rời đi.

Bóng người của thiếu nữ, càng trở nên duyên dáng yêu kiều, trên khí chất hồn nhiên ngày đó, lại có thêm một chút ác liệt.

Mọi người nhìn nàng rời đi, trong đó ánh mắt của đệ tử Kiếm tông là phức tạp nhất.

Qua Dạ Tinh thấy vẻ hâm mộ trong đôi mắt của bọn họ, trong lòng có chút khó chịu.

Thật ra thì cách làm việc cực đoan của Ninh Dận đã biểu hiện ra.

Mỗi năm đều có trưởng lão Kiếm tông bị loại trừ, khi đó bọn họ vẫn còn hồn nhiên không biết.

Hôm nay không có Ninh Dận, Kiếm tông cũng không tìm ra được người tài giỏi nào có thể thay thế vị trí tông chủ.

Mà vị tông chủ lúc trước lại không biết đã đi nơi nào rồi...

Nếu như có thể ở chỗ Ô Tinh Tinh, mời tàn hồn của vị tiền bối Nhiêu Băng Vận đến, tập luyện kiếm thuật thượng cổ theo tiền bối, tất nhiên đó là chuyện cực tốt!

Nhưng Qua Dạ Tinh không mở miệng được.

Bởi vì muốn mời tiền bối kiếm tông, thì phải có cả xá lợi của Uổng Chân pháp sư.

Kiếm tông của hắn ta nào có mặt mũi lớn như vậy, hỏi mượn người ta còn cầu trân bảo khác biệt chứ?

Qua Dạ Tinh do dự một chút, Ô Tinh Tinh đã đi xa rồi.

Cùng lúc đó, tông chủ Phiêu Miểu tông cũng quay người sang.

Ông ta đừng ở chỗ , bên cạnh có ba người đi theo.

"Ta phải đi ra ngoài một chuyến." Tông chủ Phiêu Miểu tông nói.

Trưởng lão há miệng, trong lòng mơ hồ có suy đoán, nhưng không tiện nói thẳng.

Ô Tinh Tinh muốn rời đi.

Một mình rời đi.

Nghe nói là muốn đi tìm phần mộ của người nào đó, còn muốn đi làm chuyện gì đó. Xong xuôi sẽ trở về.

Phục Hi Tông lại đồng ý, thoải mái thả nàng đi.

Nếu không phải mới vừa rồi có người không biết sống chết ngăn cản, lúc này chắc Ô Tinh Tinh đã đi được ngàn dặm rồi?

Chuyến đi này của tông chủ, là đuổi theo Ô Tinh Tinh đi.

Tông chủ quyết tâm, muốn thử phương pháp phi thăng trong miệng Thanh Ngưng.

Bình Luận (0)
Comment