Ông ta hoàn toàn không tin... Bọn họ có thể lật đổ... Trời.
Tông chủ Phiêu Miểu tông chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng lại, truyền âm cho một người trong đó: "Nếu ta không trở về, đưa hồn phách của Thanh Ngưng vào ao Tẩy Luyện đi."
"Cái gì?" Trưởng lão bật thốt ra, mặt đầy khiếp sợ.
Nhưng mà bóng người của tông chủ Phiêu Miểu tông đã biến mất trong tầm mắt rồi.
Ao Tẩy Luyện.
Là tẩy đi dơ bẩn trên người, thậm chí còn có thể làm yếu độc khí nguyền rủa,...
Vốn nên là một thứ vô cùng tốt.
Nhưng tình hình của Thanh Ngưng, sau khi nhảy xuống, một chút hồn phách cuối cùng kia cũng sẽ bị tẩy sạch sẽ không còn chút dấu vết nào!
Tại sao?
Vốn là Thanh Ngưng tiên tử được Phiêu Miểu tông cưng chiều, tại sao lại sẽ như vậy?
Ông ta không biết, sau khi giới tu chân xảy ra biến cố liên tục, cuối cùng tông chủ Phiêu Miểu tông không nhịn được, tự mình nhìn lén đá Tam Sinh.
Ông ta nhìn thấy được tương lai của mình.
Chết trong tay Thanh Ngưng.
Lúc ấy ông ta suýt chút nữa mất khống chết đánh nát đá Tam Sinh.
Nhưng ông ta hiểu rõ, đá Tam Sinh sẽ không phải giả.
Ông ta không có nghi ngờ, Thanh Ngưng lớn lên ở Phiêu Miểu tông, có một trái tim vì tư lợi, tuyệt đối tàn khốc ác độc.
Mà hôm nay, giới tu chân liên thủ với Yêu tộc.
Mắt thấy Phục Hi tông điêu bại kia mượn cơ hội này, lại muốn hồi phục lại...
Cho nên ông ta nhất định phải nhanh, lập tức, thay đổi số mạng!
Ông ta muốn thành tiên!
...
Ô Tinh Tinh bước lên con đường tìm kiếm.
Trước tiên nàng đi đến di chỉ Tuyết quốc có trong lịch sử.
Sau đó dễ dàng tìm được lăng mộ của Tân Ngao.
Mộ của đế vương được xây dựng rất nguy nga.
Chỉ là Tuyết quốc đã biến mất nhiều năm bên trong dòng sông lịch sử, cho dù là một của đế vương cũng không tránh khỏi bị cỏ dại che giấu phong thái ngày xưa.
Ô Tinh Tinh đi dạo một vòng, cuối cùng nhìn chằm chằm tấm bia mộ ngẩn người.
Nàng không vào được lăng tẩm chỗ này.
Nếu đi vào được thì lại như thế nào?
Đẩy nắp quan tài ra, nhìn Tân Ngao bên trong sao?
Ô Tinh Tinh chán nản, đạp bùn đất dưới chân.
Lúc trước Tùy Ly còn nói đi với nàng.
Bây giờ chỉ còn lại một mình nàng.
Lúc Tân Ngao nằm một mình trong mộ, có phải sẽ rất buồn hay không?
À đúng rồi, nếu y đã chết, tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy buồn.
Nhưng lúc sống thì như thế nào?
Ô Tinh Tinh dừng bước chân lại, thuận thế nằm xuống ở một chỗ bằng phẳng ngay tại lăng mộ.
Nơi đó cong lên thật dài, phía dưới chắc là một ngôi mộ.
Nàng nhắm mắt lại, trăng sáng gió mát, cứ như vậy ngủ mất.
Ô Tinh Tinh ngủ một giấc thức dậy, trong lòng cũng không khổ sở nữa.
Nàng cố gắng lên tinh thần, lại bước lên một con đường khác.
Dọc theo con đường này, tông chủ Phiêu Miểu tông đều âm thầm theo dõi nàng?
Tông chủ Phiêu Miểu tông có lòng dạ sâu hơn Ninh Dận, còn có thể nhẫn nại rất lâu.
Lúc Ô Tinh Tinh mới vào trong lăng mộ, ông ta nghi ngờ trong đó có bẫy.
Nghi ngờ này, chính là trôi qua một đêm.
Tông chủ Phiêu Miểu tông: "..."
Đây chính là chuyện nàng muốn làm?
Ngủ cùng với phần mộ?
Thôi.
Không đợi được nữa.
Tông chủ Phiêu Miểu tông chậm rãi đi ra, không che giấu mình nữa.
Ô Tinh Tinh nghe độngt ĩnh, chỉ quay đầu nhìn ông ta một cái.
Trái lại nàng không thấy sợ chút nào.
Tông chủ Phiêu Miểu tông nhếch mép.
"Ai cũng sợ hãi danh tiếng ngày xưa của Phục Hi tông, nhưng bổn tôn thì không sợ?" Tông chủ Phiêu Miểu tông nhàn nhạt nói.
Ô Tinh Tinh: ?
Là đang nói chuyện với nàng sao?
Ô Tinh Tinh lễ phép quay đầu lại: "Ừ, ngươi chỉ sợ tiên nhân thôi."
Tông chủ Phiêu Miểu tông bị chặn họng.
Thôi, không nói nhảm với tiểu cô nương này nữa.
Tông chủ Phiêu Miểu tông nâng tay lên.
Linh khí tụ lại một đoàn, giống như cầm một đám mây trong tay. Nhưng đám mây này lại ẩn chưa lực lượng di chuyển núi sông.
Cái gì?
Đánh lén cũng không phải là quân tử.
Lúc này nói quân tử làm gì.
Xung quanh yên tĩnh, nếu không ra tay, chẳng lẽ còn chờ nàng cầm Thất Sát kiếm ra sao?
Tiểu cô nương rất lợi hại, nhưng cuối cùng còn chưa chân chính giao thủ với người khác, ngay cả nguy hiểm đến cũng hồn nhiên không biết.
Trên mặt tông chủ Phiêu Miểu tông nở một nụ cười thương hại.
Cuộc đời này, Tùy Ly và Ô Tinh Tinh sẽ không còn gặp nhau nữa...
Một đạo kim quang chợt hiện ra.
Đụng vào với đám mây kia.
Vẻ mặt của tông chủ Phiêu Miểu tông không thay đổi.
Kim quang của Vô Tương Tử rất lợi hại. Nhưng dù sao đứng ở chỗ này không phải là Vô Tương Tử, chỉ là Ô Tinh Tinh mượn một chút kim quang mà thôi.
Chỉ một chút như vậy...
Mắt thấy "đám mây kia" nuốt trọn kim quang.
Đột nhiên kim quang lại sáng rực lên.
Cùng lúc đó, Ô Tinh Tinh chậm rãi quay người sang.
Một đạo pháp tướng vô cùng uy nghiêm, khí thế hiện ra trên người nàng, từ trên cao nhìn xuống tông chủ Phiêu Miểu tông.
Trong nháy mắt đó, tông chủ Phiêu Miểu tông cảm thấy sợ hãi.
Nhưng đến cùng là đứng đầu một tông, rất nhanh ông ta đã ổn định lại.
"Thứ gì?" Ông ta nhìn chằm chằm pháp tướng to lớn kia.
"Pháp tướng của phật A Súc, ngươi không biết?" Ô Tinh Tinh mở to đôi mắt, nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù trước kia nàng cũng không biết, vẫn là Tùy Ly nói cho nàng biết.
Trong nháy mắt, tông chủ Phiêu Miểu tông cảm thấy căng thẳng, ôngta đúng là chưa từng thấy qua.
Toàn bộ giới Tu chân đều đã từng nghe, mà không tận mắt nhìn thấy.
Ông ta lạnh lùng nói: "Là Tế Không thượng sư cũng đi theo?"
"A Di đà phật." Lúc này lão hòa thượng Tế Không mới chậm rãi xuấy hiện.
Tông chủ Phiêu Miểu tông cười lạnh một tiếng: "Phương pháp tu hành phật môn của ngươi hoàn toàn khác... Không nghĩ đến, thường ngày thượng sư luôn nói từ bi, thì ra hôm nay cũng không chống cự nổi dụ hoặc giết yêu thành công thành tiên?"
Tế Không lắc đầu: "Ta chỉ thành phật, không thành tiên."