Tông chủ Phiêu Miểu tông mắng trong lòng, cũng đã đến rồi, còn giả bộ cái gì?
Chờ đã...
Tông chủ Phiêu Miểu tông có một suy nghĩ hoang đường.
"Chẳng lẽ thượng sư là đến bảo vệ Ô cô nương?" Ông ta hỏi.
Tế Không gật đầu: "Đúng vậy."
"Kim Thiền tông thật là rộng lượng, vừa đưa kim quang của phật tử, lại tặng gương Hoa Duyên, hôm nay ngay cả Tế Không ngươi cũng đi theo bảo vệ. Mặc dù ngươi sinh ra đã mang pháp tướng trên người, nhưng vật này cũng không thể tùy ý dùng đi. Cứ như vậy dùng trên người yêu quái, trái lại thượng sư không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Trong lòng tông chủ Phiêu Miểu tông bắt đầu lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn muốn lên tiếng châm chọc ngược lại Tế Không.
Tế Không: "Đáng tiếc như thế nào?"
"Phật tu nhất quyết muốn xen vào? Các ngươi tin lời của nàng? Thật là to gan, lại dám đi phản kháng trời cao?"
Tế Không than thở: "Ngươi biết vì sao nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối Phiêu Miểu tông không có cách nào vượt qua Phục Hi tông trở thành tông môn đệ nhất không?"
Sắc mặt tông chủ Phiêu Miểu tông có mấy phần khó coi: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì."
Không biết có bao nhiêu người đã từ từ đánh mất sơ tâm trên con đường tu tiên.
Nhưng mà....
Tông chủ Phiêu Miểu tông chậm rãi lắc đầu: "Các ngươi tự xưng là thanh cao, muốn chống lại trời, Nhưng cũng không lên cướp đoạt quyền lợi người khác một lòng muốn cầu trường sinh và cường đại."
"Nếu chỉ vì quyền thế trường sinh, vậy thì có khác gì với người phàm? Có khác gì với tà tu sao?" Tế Không lắc đầu: "Ngày xưa dùng thân vùi lấp sân si..."
Tông chủ Phiêu Miểu tông nào có kiên nhẫn nghe lão hòa thượng tụng kinh.
Ông ta phất tay áo sử dụng linh khí.
Ô Tinh Tinh: "... Vậy ta đi trước?"
Tế Không nói: "Đi đi."
Tông chủ Phiêu Miểu tông giận dữ vô cùng: "Hai người các ngươi xem ta thành cái gì?"
Ông ta vừa nói xong, linh khí trong tay cũng đụng vào Tế Không.
Pháp tướng của phật A Súc yên lặng ép xuống, kết ấn, giáng ma thủ ấn xuống.
Sở dĩ phật A Súc còn có tên là phật Bất Động, chính là bởi vì không sợ hãi, không giận không vui, bất động như núi.
Hơn nữa dùng thiện, độ A Tu La hung ác hiếu chiến.
Có thể tưởng tượng được, phật A Súc lợi hại như thế nào.
Ô Tinh Tinh từ từ đi xa.
Lúc nghe được tiếng động đất rung núi chuyển vang lên sau lưng, nàng quay đầu lại---
Từng đám mây trắng lớn trên bầu trời nổ tung.
Giống như pháo hoa vậy.
Ô Tinh Tinh đã vui vẻ hơn nhiều rồi.
---
Máu tươi tràn đầy đất.
"Ta đi." Tông chủ Phiêu Miểu tông nói.
Đầu gối của Tế Không thượng sư đã bị bể nát, quỳ trên mặt đất.
Nhưng ông ta vẫn không nhanh không chậm chắp hai tay vào nhau, nói: "A di đà phật.”
Tông chủ Phiêu Miểu tông xoay người rời đi.
Tế Không không có cản.
Thật ra nếu liều mạng chống lại pháp tướng của phật A Súc thì cũng có khả năng chiến thắng.
Nhưng tông chủ Phiêu Miểu tông chịu liều mạng sao?
Nếu ông ta chịu, đã không đến chỗ này.
Tế Không nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, thở ra một hơi, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Giới A Tu La.
Nơi này không chỉ có tộc A Tu La sống, có lúc Dung Di có thể nhìn thấy quái vật người có đầu rồng, hoặc là đầu người thân rắn, lại ngẩng đầu lên, còn có thể nhìn thấy kim sí đại bàng bay trên bầu trời.
Nơi này gần như không chia đêm tối và ban ngày.
Sau khi đêm đến, cả thế giới giống như bị một tấm vải đen che lại, không có ngôi sao ánh trăng, không nhìn thấy gì cả.
Mà đến ban ngày, toàn bộ bầu trời lại bị nhuộm một màu đỏ rực. ánh sáng đỏ thẫm rơi xuống, làm cho mỗi một người A Tu La đi bên trong ánh sáng đỏ càng dữ tợn hơn.
Địa phương quỷ quái này.
Dung Di tức giận nghĩ.
Còn bực bội hơn là ở trong động của hắn ta nữa.
Còn bực bội hơn lúc làm sủng vật cho Ô Tinh Tinh nữa.
Hắn ta cúi đầu, nhìn chằm chằm tộc A Tu La đi qua đi lại, nghiến răng nghiến lợi, có một giây muốn ra tay giết người.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã nhịn xuống.
Ít nhất phải chờ gặp người có địa vị trong tộc A Tu La. Như vậy, hắn ta mới có thể bắt giữ đối phương, lấy được thứ mình muốn.
Hắn ta mới vừa suy nghĩ đến chỗ này.
"Nguyên quân."
Dung Di nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi.
Bộ dạng của hắn ta không giống như quái vật xung quanh.
Càng giống như là một con người hơn.
Nam nhân chậm rãi đi đến.
Đám A Tu La ninh nọt nói với nam nhân: "Đây là chó dâng cho ngài, ngài có thể nuôi nó, không có chuyện gì trêu chọc cũng rất vui."
Nam nhân vỗ đầu A Tu La ở bên trái: "Ngươi cảm thấy mình rất thông minh sao?"
A Tu La đó cười nói: "Tạm, tạm được."
Nam nhân: "Đây là hồ ly, không phải chó."
A Tu La ngây dại: "Hồ ly? Chưa từng thấy, thì ra hồ ly lớn lên có bộ dạng này."
Nam nhân: "Đúng không?"
A Tu La lúng túng nói: "Đúng vậy." Gã suy nghĩ một chút, lại nói: "Hình như ta chưa từng thấy qua cảnh đời gì, cũng không quá thông minh."
Nam nhân ôn tồn nói: "Ngươi nói đúng."
Dung Di: "..."
Những A Tu La mặt mũi dữ tợn đứng bên cạnh nam nhân kia, lại càng tỏ ra vẻ thật thà chất phác.
Nam nhân lại nhìn về phía Dung Di.
"Con hồ ly này hình như muốn giết ta." Nam nhân nói.
Nhất thời đám A Tu La đều căng thẳng: "Cái gì?"
"Hồ ly cũng biết giết người sao?"
"Vậy chúng ta làm thịt nó trước đi."
Đôi mắt Dung Di tràn đầy lạnh lẽo.
Nam nhân kia gian xảo, nham hiểm, ánh mắt sắc bén, không thua gì hắn ta!
Tóm lại... Không phải là một người dễ đối phó.
Hắn ta còn chưa bắt giữ nam nhân này, trái lại nam nhân này đã đưa hắn ta vào trong hiểm cảnh rồi.
"Treo ngược lên đi." Nam nhân nói.
"Treo ở chỗ nào?"
“Treo trên mái vòm của cung điện cao nhất." Nam nhân dặn dò: "Cẩn thận một chút, nó có thể sẽ giết các ngươi."