"Trên đường tới đây, ta đã truyền vũ tin rồi. Chắc là không bao lâu sẽ có người đến đón chúng ta vào trong hư cảnh." Hi Nhân nói.
Ô Tinh Tinh gật đầu, ngồi lại trong xe chờ.
Cái chờ này…
Cũng không biết là chờ bao lâu.
Mà đường đường là Hi Nhân thượng tiên thì có chút tức giận.
Trái lại Tân Di chân nhân không cảm thấy kỳ lạ.
Thanh Nguyên tiên quân là thân phận gì?
Vốn dĩ cũng không phải là loại người bọn họ nói thấy thì thấy.
Vốn dĩ kế hoạch của ông ta chính là, chờ đến khi thọ yến của Thần quân diễn ra, tìm cơ hội gặp mặt Thanh Nguyên tiên quân.
Ngay khi Ô Tinh Tinh chống cằm, nằm bờ ở chỗ cửa xe, buồn ngủ đến mức híp mắt lại.
Cuối cùng cũng đã có người đến.
"Ừ? Là Hi Nhân thượng tiên?" Người đến chính là một tiên nhân ăn mặc theo kiểu tướng quân.
Chắc là thiên tướng của tiên giới.
"Đúng vậy." Hi Nhân quan sát đối phương: "Là tướng quân Phục Hổ?"
"Đúng vậy." Tướng quân Phục Hổ quái dị quan sát: "Sao thượng tiên lại tới đây?"
"Tới bái kiến Thanh Nguyên tiên quân.”
"Tiên quân tu hành, không gặp người ngoài. Ngay cả Thần quân cũng đã hạ lệnh xuống, bảo mọi người đừng quấy rầy tiên quân. Hơn nữa hôm nay tiên quân cũng không có ở hư cảnh."
“Vậy đi chỗ nào?" Hi Nhân mất công chạy đến một chuyến, trên mặt có chút không vui.
"Ở Cửu trọng thiên, chỗ của Thần quân."
Hô hấp Hi Nhân hơi cứng lại.
Cửu trọng thiên...
Chỗ ở của Thần quân...
Vậy hắn ta không dám đi!
Hi Nhân làm như không xảy ra chuyện gì xoay người lại, nhìn về phía Tân Di chân nhân: "Trở về Lục trọng thiên của ngươi đi, trái lại tiện nghi cho ngươi."
Cũng đã đi đến bước này rồi... Cuối cùng lại không thấy được mặt của tiên quân, bảo Tân Di chân nhân không thất vọng sao được?
Lúc này Phục Hổ lắm miệng hỏi một câu: "Là có chuyện quan trọng gì sao? Ta cũng có thể thay mặt truyền lời."
Không đợi Tân Di chân nhân mở miệng, Hi Nhân đã buồn cười chỉ vào Ô Tinh Tinh nói: "Tân Di chân nhân của Lục trọng thiên, đột nhiên đến tìm ta, nói vị này là..."
Ừm
Nàng tên là gì.
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh: “Ta họ Ô.”
"Đúng vậy, Ô tiên tử, chính là có quen biết với Thanh Nguyên tiên quân. Ngươi nói, ta có nên tin hay không?"
Hi Nhân nói xong, hừ lạnh một tiếng.
Phục Hổ buộc miệng nói: "Tất nhiên là không thể tin!"
Phục Hổ nhìn về phía Tân Di chân nhân, nghiêm nghị hỏi ông ta: “Lời này truyền ra như thế nào?"
Tân Di chân nhân thấy bọn họ đều không chịu tin, trái lại ông ta càng chắc chắn hơn. Nhưng ông ta thay đổi một cách nói khác, trầm giọng nói: "Hôm nay đều truyền khắp từ Lục trọng thiên trở xuống."
Lời này vừa ra.
Phục Hổ lập tức yên lặng.
Cũng không thể đánh chết tất cả tiên nhân của sáu tầng mây được.
"Ta sẽ nói việc này cho tiên quân nghe." Phục Hổ lạnh lùng nói: "Lời đồn này tuyệt đối không thể truyền rộng ra nữa."
Ô Tinh Tinh không vui bĩu môi.
Vốn chính là sự thật mà.
Mặc dù còn chưa bái đường, nhưng cũng chỉ thiếu bước này mà thôi, cũng không phải là chuyện quan trọng gì. Lễ vật của đại điển kết lữ cũng nhận được rất nhiều.
"Chúng ta trở về thôi." Hi Nhân quay đầu nói với Ô Tinh Tinh.
Đối với hắn ta mà nói không cần gặp Thanh Nguyên tiên quân, chính là một chuyện tốt.
Tân Di chân nhân cũng chỉ cáo từ.
Lời nên nói cũng đã nói hết.
Trên đường trở về, quả thật Ô Tinh Tinh có chút không vui, hỏi Hi Nhân: "Cửu trọng thiên rất khó vào sao?"
Hi Nhân gật đầu: "Trừ phi có dụ lệnh của Thần quân, nếu không, không ai lên được."
Ô Tinh Tinh hỏi: "Vậy có thể đánh lên không?"
"Đánh, đánh lên?" Hi Nhân lập tức ngây dại.
Hoàn toàn chưa từng nghĩ, có người lại dám nói như vậy.
Chẳng qua người nói lời này, cũng chỉ là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, trái lại Hi Nhân không để trong lòng.
"Đừng nói mấy lời mê sảng này nữa, để cho người khác nghe được, vậy có khi sẽ đi tố cáo đến chỗ Thần quân đó."
Ô Tinh Tinh than thở.
Đây được xem là lời mê sảng sao?
Bây giờ lấy yêu cảnh ra còn có tác dụng không?
... Thôi thôi.
Nàng nghĩ đến những thứ mình học ở Tuyết quốc... Vẫn phải từ từ suy tính mới được.
Chờ trở về đảo, cuối cùng Hi Nhân cũng biết tên đầy đủ của Ô Tinh Tinh.
"Tinh, giống như ngôi sao trên trời. Cũng chói mắt động lòng người giống như ngươi. Tên rất hay." Hi Nhân khen ngợi, còn đi sang một bên nhìn quạt lông trong tay Ô Tinh Tinh.
Thấy Hi Nhân nhìn nhiều lần như thế, Ô Tinh Tinh cũng hiểu.
Nàng hỏi: "Ngươi muốn sao?"
"Nếu ngươi tặng ta, ta nhận cũng không sao?
Ồ, vậy là muốn?
Dù sao lông chim đá quý không phải của nàng.
Ô Tinh Tinh thoải mái đưa cho hắn ta.
Hi Nhân vui vẻ trong lòng, càng cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu.
"Có chút đói." Ô Tinh Tinh nói.
Tâm trạng Hi Nhân tốt, lập tức dẫn nàng đi ăn.
Chờ thời gian muộn một chút, hắn ta lại dẫn nàng đi bờ sông câu cá, còn đưa một đoạn ngô đồng cho nàng.
Ô Tinh Tinh cảm thấy gỗ này không có gì tốt.
Hơn nữa nàng cũng không phải là nàng của quá khứ, lại không cần nhặt đồ mang đi bán.
Giữ lại làm chi!
Ô Tinh Tinh không chịu nhận.
Hi Nhân lại càng muốn tặng.
"Là muốn ta tặng cả toàn cung điện cho ngươi sao?" Hi Nhân nắm lấy cổ tay nàng.
Ô Tinh Tinh: ?
Người này thật kỳ quái.
Không nhận đồ của hắn ta, sao hắn ta lại tức giận?
Ô Tinh Tinh: "Cung điện thì không cần, ta không cất vào được. Ừ..." nàng liếm môi, cuối cùng vẫn nhận đoạn gỗ ngô đồng kia.
Hi Nhân mới vui vẻ trở lại.
Chờ khi mặt trời lặng xuống, thiên cung đều bị bóng tối bao trùm, Ô Tinh Tinh mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Nàng đi vào cửa, xoay người lại.
"Hả?" Nàng không hiểu nhìn Hi Nhân: "Sao ngươi lại đi theo?"
"Tất nhiên là đi theo ngươi, tối nay ta ngủ với ngươi." Hi Nhân cười nói.
Ô Tinh Tinh nhíu mày: "Nhưng ta không muốn."
"Vậy vì sao ngươi... Ừ, ta hiểu rồi... Chắc là tuổi của ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện đi." Hi Nhân cảm thấy mình tìm được nguyên nhân rồi.