Hazz.
"Ngươi nhận định nàng là người của Thanh Nguyên tiên quân ?" Mà ở đằng trước, Hi Nhân thượng tiên lộ ra vẻ tức giận.
Tân Di chân nhân thấy hắn ta tức giận, nhất thời lưng cũng không còn thẳng nữa.
Ông ta giải thích: "Là người phía dưới báo lên, vì cẩn thận..."
"Lời những người Nhất trọng thiên nói ngươi cũng tin?" Hi Nhân nhìn ông ta giống như đang nhìn người ngu.
Lúc này tiếng bước chân của Ô Tinh Tinh đến gần.
Hi Nhân cười nói: "Được rồi, bây giờ người đến. Ta cũng muốn nhìn thử, ngươi có thể nhìn ra được cái gì?"
Ô Tinh Tinh đi vào cửa.
Dù sao cũng là thần tiên của Lục trọng thiên.
Chỉ chờ người đến gần, một khí tức vừa xa lạ vừa cường đại ập đến. Nhưng rất nhanh loại cảm giác sợ hãi trong xương đã lập tức biến mất.
Chân nhân không nhịn được tiến lên hai bước.
Sắc mặt Hi Nhân thay đổi: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn vô lễ với nàng?"
Chân nhân: "Ngài không ngửi được sao? Khí tức trên người nàng."
Hi Nhân mím môi cười một tiếng: "Ngửi được, là mùi hương ta thích. Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng thích." Nói xong, trên mặt Hi Nhân hiện ra vẻ tức giận.
Chân nhân: "..."
Đây không phải là vấn đề có thích hay không.
Mà là vấn đề chúng ta có mấy lá gan, dám để người của Thanh Nguyên tiên quân ở chỗ này làm sủng cơ.
"Được rồi! Hôm nay ngươi đã quá mạo phạm, ta không có bắt ngươi đưa vào Xích hà, ngươi phải nên quỳ xuống cảm kích mới đúng." Hi Nhân trở mặt.
Tân Di chân nhân chỉ đành phải quỳ xuống, cho thấy mình không có ý mạo phạm.
Nhưng vẫn không nhịn được lặng lẽ nhìn Ô Tinh Tinh.
Quả thật thiếu nữ này lớn lên rất xinh đẹp.
Khó trách Hi Nhân sẽ vừa ý.
Từ trước cho đến nay, Hi Nhân không xem trọng Nhân tộc, kể cả bên trong thiên nhân.
Hắn ta chỉ chọn nữ nhân hóa hình dị thú.
Nhất là chủng tộc chim của mình.
"Nếu ngươi còn nhận định nàng là người của tiên quân... Cũng được, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến Bát trọng thiên bái kiến Thanh Nguyên tiên quân, ngươi dám không?" Hi Nhân lạnh lùng nói.
Vừa khéo, cha hắn ta muốn hắn ta thăm dò hôm nay Thanh Nguyên tiên quân có tâm tư gì.
Hắn ta cũng coi là hy sinh rất nhiều!
"Ngày mai đi Bát trọng thiên sao?" Ô Tinh Tinh chen miệng nói.
Hi Nhân quay đầu lại: "Đúng vậy, ta biết ngươi muốn đi Bát trọng thiên, có vui hay không?"
Ô Tinh Tinh cười, đôi mắt giống như viên đá quý rực rỡ, càng chói mắt hơn cả lông chim có màu sắc kia.
Nhất thời Hi Nhân nhìn ngây người.
Ô Tinh Tinh nói: "Rất vui, không bằng hôm nay đi ngay đi."
"Hôm, hôm nay?"
Hắn ta còn chưa chuẩn bị tinh thần.
Nghĩ đến bộ dạng của Thanh Nguyên tiên quân, mới vừa rồi Hi Nhân thượng tiên có khí thế rộng rãi cũng cảm thấy chân hơi run.
Hắn ta đã mấy ngàn năm chưa gặp Thanh Nguyên tiên quân rồi.
---
Hi Nhân nhất thời không nghĩ tới mượn cớ lấy lệ, huống chi lấy lệ tới lấy lệ đi, cũng quá diệt uy phong của mình.
Hắn ta trầm ngâm trong chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ "Thật không có cách nào với ngươi", nói: "Vậy thì hôm nay đi."
Trái lại Tân Di chân nhân cứng đờ người tại chỗ.
Đi gặp Thanh Nguyên tiên quân?
Trong lòng ông ta sợ hãi, cũng không tốt hơn Hi Nhân chỗ nào.
Nếu cuối cùng trở thành một chuyện cười....
Hi Nhân thượng tiện có thể chém ông ta hay không?
Thấy Tân Di chân nhân không nói lời nào, trái lại Hi Nhân thượng tiên lại tích cực chủ động: "Sao vậy? Sợ rồi?"
Trong lòng Tân Di chân nhân có chút hối hận, chỉ là rất nhanh đã đè xuống.
Gặp gỡ hiếm thấy.
Hôm nay phải to gan đánh cược thôi!
Thua cuộc thì là ông ta không may, nhưng nếu thắng cuộc...
"Cả... cả gan đi theo Thượng tiên một lần." Tân Di chân nhân cúi lạy thật sâu.
Hi Nhân hừ lạnh một tiếng.
Thật đúng là không khách sáo!
Nhưng nếu đã nói như vậy rồi, vậy thì đi thôi.
Mấy sủng cơ của Hi Nhân nghe tiếng chạy đến, thấy Hi Nhân chỉ mang một mình Ô Tinh Tinh đến Bát trọng thiên, nhất thời không nhịn được cảm thấy chua xót.
Đại khái là thể hiện sự yêu thích của mình với "tân sủng", Hi Nhân lại nhường xe của mình cho Ô Tinh Tinh ngồi.
Thấy vậy Tân Di chân nhân không ngừng than thở.
Bát trọng thiên và thất trọng thiên hoàn toàn khác nhau.
Nơi này luôn sẽ gặp được thị nữ vội vã đi qua.
Trừ chuyện đó ra, cũng rất ít nhìn thấy tiên nhân bên ngoài. Ngay cả chim muông thú vật cũng rất ít thấy, nhất thời tỏ ra rất vắng lạnh.
Làm cho người ta bỗng nhiên có một cổ cảm giác sợ hãi không dám tự tiện đi vào.
"Chỗ kia... Chính là hư cảnh." Hi Nhân nói.
Ô Tinh Tinh nghe tiếng, vội vàng cuốn màn xe lên, hỏi: "Chỗ nào chỗ nào?"
Tân Di chân nhân chỉ cho nàng thấy.
Nàng nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một mảnh biển mây rộng lớn, hiện lên kim quang nhàn nhạt. Mơ hồ có thể thấy, trong mây có một cung điện nguy nga màu xanh.
Nhìn lên đã cảm thấy kính sợ trong lòng.
Đến hư cảnh, bên ngoài hư cảnh cũng không có thiên binh canh giữa.
Chỉ có một đạo ánh sáng hư ảo đập vào trong mắt.
Ô Tinh Tinh đi xuống xe, nhấc chân muốn đi vào bên trong, Hi Nhân đã bắt nàng lại: "Đừng động!"
Hi Nhân rút ra một lông chim, đi đến đạo quang ảnh kia.
Trong nháy mắt lông chim bị hòa tan.
"Lợi hại không?" Hi Nhân nhìn nàng, thầm nghĩ, thật là một mỹ nhân không quá thông minh. Phải chăm sóc cho thật tốt mới được.
Ô Tinh Tinh gật đầu, trở tay móc ra quạt lông mà buổi sáng làm cho Hi Nhân nhìn.
"Lần sau rút cái này đi. Thật là nhiều lông, rút nhiều cũng không sao."
Hi Nhân: ”..."
Giống như lúc nãy hắn ta rút lông của mình, là không quá thông minh.
"Những thứ này, không dùng để làm trang sức cho mình sao?" Hi Nhân hỏi ngược lại.
"Ta không thích gắn lông chim trên đầu."
"... Được rồi." Hi Nhân nhìn gò má của nàng, trong lòng nghĩ, nàng xinh đẹp như vậy, giống như được trời cao đúc thành, trái lại cũng không cần trang sức.
Tân Di chân nhân không nhìn nổi, chen miệng hỏi: "Thượng tiên làm thế nào gửi bái thiếp vào?"