Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 429

Chương 429 -
Chương 429 -

Ừ, không giống vô cùng rõ ràng.

Vì chủng tộc khác nhau mà.

Mặc dù mấy nữ nhân này cũng xinh đẹp, nhưng phần nhiều vẫn giữ nguyên đặc thù của chủng tộc.

Khi các nàng chớp mắt, cũng khó tránh khỏi lộ ra chút lông chim.

So sánh với Ô Tinh Tinh! Không! giống! Nhau!

"Trên người của ngươi có mùi hương của thú, nhưng ngươi không phải chim, ngươi là cái gì?" Hi Nhân hít hít chóp mũi, dừng bước cạnh Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút: "Ừ... Ngươi đoán xem."

Hi Nhân cười lên: "Được rồi, đây là ngươi đang chơi với ta sao? Được, ta từ từ đoán."

Những nữ nhân khác thấy vậy, lộ ra bất mãn, nhỏ giọng gọi: "Thượng tiện."

Hi Nhân cũng không để ý đến.

Hắn ta vây quanh Ô Tinh Tinh một vòng, nói: "Ừ, ta còn chưa thấy linh thú hóa hình, hình như ngươi xinh đẹp như vậy. Ừ…? Trên người ngươi còn có cổ khí tức."

Hi Nhân nhíu mày.

Hơi thở lạnh như băng, mạnh mẽ.

Lại xít lại gần thêm một chút, ngay cả hắn cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Chẳng lẽ ngươi chính là đời sau của thần thú gì đó?" Hi Nhân hỏi.

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ đời sau của yêu quái cũng gần như vậy.

Nhưng mặt ngoài nàng vẫn nói: "Ừ, ngươi đoán đi."

Hi Nhân cười nói: "Được rồi. Ta đoán ngươi xinh đẹp như vậy, có lẽ là đời sau của thanh loan. Nhưng ta không có gặp ngươi ở trong tộc thanh loan. Nếu ta gặp được ngươi nhất định sẽ nhớ, có lẽ ngươi là đời sau của tất phương*?"

Ô Tinh Tinh thấy hắn ta đoán không ra, quả thật có chút không muốn nghe tiếp.

"Vậy ngươi là cái gì?" Ô Tinh Tinh đổi khách thành chủ hỏi.

Hi Nhân cười to: "Ngươi không biết ta là gì sao?"

Ô Tinh Tinh lắc đầu.

Hi Nhân chợt cảm thấy nàng rất đáng yêu, lập tức nói: "Ngươi suy nghĩ lại bọn họ xưng hô với ta như thế nào."

Ô Tinh Tinh: "Hi Nhân... Thượng tiên?”

Hút người?*

羲 (xī)=Hi, 吸 (xī)= hút, đồng âm với nhau.

Hi Nhân thấy nàng tỉnh tỉnh mê mê, giống như thật sự không biết, nhất thời càng sung sướng cười lên, nói: "Ngươi có thể từng nghe nói, trong truyền thuyết có nói trên người phượng hoàng mọc ra lông chim năm màu rực rỡ, trên cánh có hoa văn góp thành một chữ "hi", hoa văn trên ngực góp thành một chữ "nhân".”

Cuối cùng tiểu yêu quái mù chữ cũng đã hiểu ra.

“Thì ra ngươi chính là Phượng hoàng!"

"Phượng là trống, hoàng là mái. Ta là phượng." Hi Nhân hơi mỉm cười nói, còn giống như lỡ đãng vỗ lông chim xinh đẹp trên người.

Nhưng mà thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, lại không lộ ra vẻ rung động.

Chuyện này làm cho Hi Nhân cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nàng thật sự chưa từng thấy cảnh đời gì, ngay cả sự lợi hại của phượng hoàng cũng không biết. Lần sau dẫn nàng đến Bát trọng thiên để cho nàng mở mang tầm mắt một chút.

Mà lúc này Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm hắn ta, nhưng là đang suy nghĩ... Haizz một thân lông chim, nếu để cho Tân Ngao nhìn thấy, nhất định sẽ nhổ xuống làm trang sức gắn trên kiệu xe của nàng.

Hi Nhân xoay người, chỉ vào mấy nữ tử kia nói: "Ngươi gọi bọn họ là tỷ tỷ là được rồi."

Ô Tinh Tinh nghĩ mình vừa đến, vẫn ngoan ngoãn chút đi.

"Tỷ tỷ."

Nhưng mỗi người các nàng lại hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý Ô Tinh Tinh.

Hi Nhân nói: "Sau này ngươi đi theo các nàng học tập nhiều một chút.”

Ô Tinh Tinh mờ mịt lên tiếng đáp lại: "Ồ.”

Học cái gì?

Học làm cách nào sống ở Thất trọng thiên sao? Giống như lão đạo nhân dạy nàng sao?

Không lâu lắm, bọn họ ngồi xuống ăn cơm tối.

Trái cây, đều có linh khí tràn đầy, rất hợp khẩu vị của Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh một hơi ăn rất nhiều.

Thấy nàng ăn vui vẻ, Hi Nhân cũng cảm thấy ngon miệng.

Chờ ăn cơm xong, hắn ta dẫn Ô Tinh Tinh đến chỗ ở.

Một ngôi nhà được trang trí rất lộng lẫy sáng chói.

Đá có màu sắc rực rỡ và lông chim rực rỡ xen lẫn vào nhau, để cho Ô Tinh Tinh cảm thấy tối đi ngủ sẽ dùng vải che mắt lại.

Chờ đêm đến.

Hi Nhân đẩy cửa ra, chậm rãi đi tới.

"Ban ngày ta quên hỏi tên của ngươi..." Hắn ta nhỏ giọng nói.

Chờ đi tới mép giường.

Lại thấy thiếu nữ lấy vải che mắt, ngủ say sưa.

Mượn ánh sáng trong trẻo từ Nguyệt cung chiếu xuống, làn da của nàng càng lộ vẻ trắng nõn, giống như cái gì cũng có thể đâm nát.

Hi Nhân không nhịn được vươn tay ra, muốn sờ vào mặt của nàng.

Chỉ là còn chưa chờ chạm đến.

Một tiếng xé gió vang lên.

Một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, đâm về phía cổ họng của Hi Nhân.

Hi Nhân hoảng sợ thay đổi sắc mặt, nâng cánh lên, mới đỡ được kiếm khí kia.

"Thứ gì vậy?!” Hi Nhân mắng.

Lại làm cho hắn ta mất phong độ, đặt mông té xuống đất.

Cánh Hi Nhân chống trên mặt đất, đang muốn bay lên, kiếm kia lại lập tức dồn ép đến, từ trên cao nhìn xuống.

"... Thất Sát kiếm."

"Tại sao kiếm của Ngột Viên lại ở chỗ này?"

"Tiên cốt đúc thành, thôi, không đấu với ngươi." Hi Nhân hung ác trợn mắt nhìn thanh kiếm kia, không cam lòng xoay người đi.

Ngày mai chờ nàng thức dậy, hỏi nàng một chút.

Chỉ là chờ đến ngày hôm sau, Hi Nhân nhận được bái thiếp của chân nhân.

"Một chân nhân nho nhỏ, cũng dám đến phủ của ra?" Hi Nhân giễu cợt nói.

Vì vậy Hi Nhân vung tay lên, đồng ý Tân Di chân nhân bái kiến.

Mà bên này Ô Tinh Tinh vừa mới tỉnh ngủ.

Bọn thị nữ bưng lên lông chim và đá xinh đẹp đến.

Ô Tinh Tinh nghi ngờ không hiểu, sau đó dứt khoát bảo bọn họ làm một cái quạt.

Có cái quạt gió cũng không tệ lắm.

Ô Tinh Tinh mang theo cây quạt đi tới đằng trước.

Mà thị nữ còn lại thì ở phía sau hoảng sợ nhìn chằm chằm nàng.

Đó là trang sức gắn trên đầu, trên mặt!

Tại sao tiên tử mới đến lại ngây ngô như vậy?

Sợ rằng sẽ bị những tiên tử khác cười nhạo mất.

Bình Luận (0)
Comment