Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 428

Chương 428 -
Chương 428 -

Cảm thấy lớn lên có một gương mặt sói mới gọi là tuấn tú anh vũ.

Chẳng qua xem như thẩm mỹ của nàng có vặn vẹo đi nữa, thấy con chim nay, cũng cảm thấy trời ạ, thật là xấu xí!

Mà đạo đồng thấy con chim kia, lập tức sợ tới mức quỳ xuống: "Không, không dám..."

Đạo đồng mắng thầm hai tên vô dụng, ngu xuẩn sau lưng! Lại hại hắn ta đắc tội với thượng tiên!

Tiên hạc hừ lạnh nói: "Nói dối cũng không thể nói dối như vậy. Trong hư ảnh của Thanh Nguyên tiên quân, chỗ nào có nửa nữ nhân? Thấy thế nào cũng không có khả năng là người của Thanh Nguyên tiên quân.”

Con chim đỏ thẫm kia, giơ tay lên tỏ ý cho tiên hạc im miệng, ngay sau đó nhìn về phía Ô Tinh Tinh.

"Không bằng ta tự hỏi ngươi. Ngươi là muốn đi đâu? Ta có thể dẫn ngươi đến Thất trọng thiên."

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, hỏi hắn ta: "Có thể đi Bát trọng thiên không?"

Con chim kia cười ha ha ha: "Trái lại tham vọng của người thật lớn! Nếu ngươi muốn đi, ta cũng có thể dẫn ngươi đi một lần."

Ô Tinh Tinh nghe vậy thì có chút động lòng.

Đây không phải là trực tiếp đi Bát trọng thiên sao?

Vì vậy dưới ánh mắt khiếp sợ của tiên đồng, nàng gật đầu, sảng khoái đồng ý: "Được, vậy ta đi với ngươi."

Tiên đồng khóc không ra nước mắt

Đã nói người của Thanh Nguyên tiên quân rồi mà?

Đã song tu với tiên quân, sao ngươi còn muốn chạy theo người khác?

Con chim kia nhất thời vui vẻ.

Tiên hạc cũng rất đắc ý, lỗ mũi hướng lên trời: "Được rồi, các ngươi có thể đi."

Tiên đồng quỳ xuống trên đất: "Nhưng mà, nhưng mà nàng thật sự là người của Thanh Nguyên tiên quân."

Tiên đồng hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Cũng không phải là không tuân theo thượng tiên, ta cũng là lo nghĩ cho thượng tiện. Sợ thượng tiên chọc giận tiên quân."

"Nói năng bậy bạ." Con chim kia tức giận nói.

Hơn nữa, hắn ta mới không sợ Thanh Nguyên tiên quân.

Chỉ là lời này, hắn ta không dám nói thẳng ra.

"Đi!" Con chim kia gọi Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh: "Đi như thế nào?"

"Biết cưỡi mây không?" Con chim kia nhíu mày hỏi.

Ô Tinh Tinh than thở: "Còn chưa học."

Con chim kia suy nghĩ một chút, giang hai tay ra: "Tới đây, ngồi cùng với ta."

Tiên đồng thấy vậy, thiếu chút nữa sợ đến ngất xỉu.

Chỉ có đạo đồng âm thầm chắt lưỡi hít hà, thầm nghĩ vận may của nữ nhân này tốt, lại được thượng tiên xem trọng.

Mà Ô Tinh Tinh nhìn kỹ một chút, lại nói: "Xe kia của ngươi chật rồi, chỉ ngồi được một người là ta thôi. Ngươi biết bay không? Không bằng ngươi bay. Ta không biết bay."

Con chim nghĩ cũng đúng.

“Vậy ngươi lại chỗ này ngồi đi."

Hắn ta chui ra khỏi xe, giương cánh ra, trong nháy mắt cánh đỏ thẫm trải dài không biết bao nhiêu trượng, rất có bộ dạng che khuất bầu trời.

Tiên nhân đi ngang qua chỗ này thấy vậy, vội vàng quỳ xuống bái kiến.

Đạo đồng trợn mắt há mồm.

Mắt thấy Ô Tinh Tinh đi đến, ngồi lên xe kia.

Mà Hi Nhân thượng sư thì giương cánh lên cao, bay ở bên trên

Phàm là nơi hắn ta bay qua, cũng sẽ có có một ít tro tàn rơi xuống.

Thật rung động.

Lại để cho đạo đồng có một loại cảm giác nói không nên lời... Thật giống như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cho đến khi tiếng khóc của tiên đồng vang lên, suy nghĩ của đạo đồng mới bị kéo về.

"Khóc cái gì? Đi theo thượng tiên, đây là một chuyện tốt."

Tiên đồng khóc cho tương lai của mình.

Hắn ta tức giận chỉ vào đạo đồng mắng: "Ngươi, ngươi sẽ hối hận! Người sẽ hối hận không kịp vì ngày hôm nay!"

Đạo đồng vô cùng tức giận: "Một đồng tử nho nhỏ cũng dám mắng ta như vậy? Trở về Nhất trọng thiên của ngươi đi!"

Mặc dù đạo đồng ỷ mình là đồng tử bên cạnh chân nhân, bình thường mắt cao hơn đầu,

Nhưng hắn ta thật đúng là không có bản lĩnh thi triển pháp thuật, để cho tiên đồng trở về Nhất trọng thiên.

Đạo đồng hừ lạnh một tiếng, hất tay áo rời đi, cố ý bỏ tiên đồng ở lại chỗ này.

Tiên đồng đau khổ ngồi ở chỗ đó, tính toán đều đã công cốc, không nhịn được lại gào khóc.

Hắn ta cũng không muốn về lại Nhất trọng thiên, cả ngày bị tộc A Tu La hoặc người của U sơn và động Ban Lan ăn hiếp.

Lại nói đến đạo đồng trở lại bên cạnh chân nhân.

Chân nhân hỏi hắn ta: "Người đâu?"

Đạo đồng khai báo hết mọi chuyện.

Mặc dù trong lòng chân nhân muốn nịnh hót Hi Nhân thượng tiên nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ tức giận, vươn chân đạp ngã lò luyện đan: "Ngươi thật là thứ ngu xuẩn, rốt cuộc ai mới là chủ tử của ngươi? Ta ra lệnh ngươi cũng dám giở lười biếng thủ đoạn. Kêu ngươi dẫn người đến, nửa đường lại bị người ta cướp mất.”

Đạo đồng bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt, liên tục dập đầu.

Chân nhân hít sâu một hơi.

Nếu chuyện này đã để ông ta biết, vậy phải đến nơi đến chốn...

"Ta sẽ đi cầu kiến Hi Nhân ... Vẫn phải gặp người kia một lần."

Lục trọng thiên gửi bái thiếp cho thượng tiên Thất trọng thiên cũng không phải việc gì khó khăn.

...

Hi Nhân cứ như vậy mang Ô Tinh Tinh về Thất trọng thiên.

Một mình Hi Nhân ở một cái đảo.

Trên đảo trồng rất nhiều cây, linh khí lượn lờ, còn có trái cây có mùi hương đậm đà vọt vào trong mũi.

Xa liễn mang theo Ô Tinh Tinh đi thẳng vào bên trong cung điện.

Trong cung điện đa số là trang trí bằng lông chim.

Lông chim chế tạo thành tháp mềm, có mấy nữ nhân xinh đẹp mặc lụa mỏng, hoặc ngồi hoặc nằm, tư thái diêm dúa lòe loẹt.

Thấy xa liễn đến.

Mấy nữ nhân bỗng nhiên đứng lên, bay đến.

Nhưng chờ mở rèm ra, mới phát hiện người ngồi bên trong không phải là Hi Nhân, mà là một cô nương trẻ tuổi.

Làn da trắng noãn, giống như bấm một cái có thể chảy ra nước.

"Sao vậy, tại sao lại là nữ nhân?"

"Sao nàng lại ngồi trên xe của thượng tiên?”

Lúc này Hi Nhân mới lững thững tới chậm, thu hồi cánh, chậm rãi rơi xuống đất.

Hắn ta nhìn mấy nữ nhân xinh đẹp kia, nói với Ô Tinh Tinh: "Ngươi có bộ dạng không giống như các nàng."

Bình Luận (0)
Comment