Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 433

Chương 433 -
Chương 433 -

"Ngươi dám nhìn thẳng ta?" Y hỏi.

“Ngươi chính là Thần quân?" Ô Tinh Tinh hỏi ngược lại y.

Trên mặt y thoáng qua một chút tức giận: "Ngươi lại dám nói chuyện như vậy với ta?"

Ô Tinh Tinh nhíu mày.

Nàng không thích người giống Tùy Ly làm ra vẻ mặt như thế này.

Quá kỳ lạ.

"Vì sao ngươi không lên tiếng? Sợ rồi." Thần quân lại lần nữa hỏi.

Ô Tinh Tinh nhấp môi dưới, thanh thúy nói: "Chẳng qua là cảm thấy, không có gì hay để nói."

Trong điện lập tức rơi vào trong yên lặng.

Một áp lực vô hình lặng lẽ phủ xuống.

Nhưng Ô Tinh Tinh cũng không cảm thấy sợ, nàng ngửa đầu nhìn y, quyết định chủ động lên tiếng hỏi: "Tại sao ngươi muốn ta đến gặp ngươi."

"Phải là ta nên hỏi ngươi, sao ngươi có thể lên đến Thất trọng thiên."

Cho tới bây giờ Thần quân chưa từng nghĩ đến, có một ngày y gặp được tiểu yêu quái này.

"Phi thăng thành tiên, cho nên lên thôi."

"Vậy cũng nên ở Nhất trọng thiên... Ngươi đến, gần một chút."

Ô Tinh Tinh không nhúc nhích, chỉ là hỏi ngược lại y: "Ngươi biết ta là ai sao?"

"Biết. Trên người của ngươi có khí tức của Thanh Nguyên, cũng sắp tràn ra rồi." Thần quân vừa nói chuyện vừa hạ mình đi tới chỗ Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh phòng bị nhìn chằm chằm y, tay đã chạm vào hạt tròn trong tay áo.

Thần quân dừng lại cách một bước ở trước mặt nàng, cười nói: "Ta thật là nên vui vẻ. Lúc nghe Phục Hổ nói về ngươi với Thanh Nguyên, nhanh chóng gọi ngươi đến."

Thần quân chí cao vô thượng của tiên giới nói xong, đột nhiên hơi cúi đầu xuống.

Ô Tinh Tinh chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, lời còn lại đều bị chặn trong cổ họng.

Thần quân thu tay về.

Chỉ thấy bên trong bàn tay của y, nắm một trái tim đỏ tươi.

"Lúc băn khoăn quá nhiều, rất dễ dàng phạm phải sai lầm, cho nên ta quyết định quả quyết một chút. Dù sao cũng là yêu, à không, là do ta nhìn nhầm." Thần quân chơi đùa trái tim trong tay: "Ngươi không phải là yêu."

Ô Tinh Tinh đau đến mức cả người co quắp lại.

Tầm mắt của nàng mơ hồ, trong cổ không phát ra được tiếng động nào.

Không phải yêu... Là cái gì.

Trong đầu nàng lướt qua một suy nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên nàng ngã xuống, mở mặt thật to.

Máu tươi làm ướt quần áo mới thay của nàng.

Hình như... Ta còn chưa đủ lợi hại.

Y chỉ cần giơ tay lên, ta đã không thể chống lại được.

Ngay cả yêu cảnh cũng không kịp lấy ra.

Ta phải làm thế nào mới cứu được Tùy Ly đây?

Ta không cứu được Tùy Ly.

Ta hình như... Cũng gần chết rồi...

"Thì ra là một con thần thú, sao lại lưu lạc đến phàm trần? Quá đáng tiếc. Nếu ngươi không quen biết Thanh Nguyên, ngươi còn có thể được nuôi trong cung của ta, mỗi ngày làm thần thú không buồn không vui."

Thần quân chậm rãi nói.

Y cong ngón tay.

Bóp nát trái tim trong lòng bàn tay.

Hơi thở của Ô Tinh Tinh trở nên mỏng manh.

Thần thú... Là cái gì?

"Sao còn không chịu nhắm mắt? Là một đôi mắt rất đẹp, ngay cả Thanh Nguyên thấy, cũng không tránh thoát được." Thần quân cong eo, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng.

Đôi mắt của Ô Tinh Tinh đã mất đi thần thái, nhưng vẫn trợn to.

Thần quân cứ như vậy nhìn nàng thật lâu.

Bỗng dưng y nói: "Đứa con trai này của ta, thật sự rất khó hiểu. Trước khi đi rời nhân gian, lại còn hoan hảo với ngươi. Nếu hôm nay để ngươi còn sống đi ra ngoài, đoàn tinh phách trong bụng của ngươi thành hình, sợ rằng tương lai ngay cả ta cũng không làm gì được ngươi. Như vậy không phải là tác thành cho một nhà ba người các ngươi sao."

Thần quân nâng tay lên, quơ một cái lên lồng ngực của nàng.

Lỗ lớn trước ngực Ô Tinh Tinh lập tức phục hồi lại như cũ.

Nếu không nhìn quần áo đẫm máu của nàng, cùng với thân thể không còn chút hơi thở nàng, như vậy sẽ cảm thấy trên người nàng không xảy ra chuyện gì cả.

"Mang ra ngoài đi." Thần quân đứng thẳng người.

Có người lên tiếp đáp lại.

Chỉ thấy sa trướng lay động.

Hai thị nữ đi ra, đỡ Ô Tinh Tinh từ dưới đất lên, thay quần áo cho nàng, sau đó đỡ đi ra ngoài.

"Nàng thế nào?" Hi Nhân tiến lên.

“Đột nhiên ngất đi." Thị nữ nói.

Đúng lúc Hi Nhân cũng không muốn ra mắt Thần quân, vội vàng nói: "Vậy ta sẽ nhanh chóng mang nàng về nhìn thử một chút."

Thị nữ cười một tiếng, lại đưa mắt nhìn hắn ta rời đi.

Hi Nhân nang Ô Tinh Tinh lên, mang nàng bay về Thất trọng thiên.

Chờ vào cửa.

Tiên hạc hoảng sợ chỉ vào nàng: "Thượng tiên mang nàng đi chỗ nào? Nàng chết rồi!"

Hi Nhân choáng váng, vội vàng đặt Ô Tinh Tinh xuống.

"Sao có thể? Chỉ là... Chỉ là đi gặp Thần quân."

Hắn ta vươn tay đặt gần mũi nàng.

Không còn chút hơi thở nào.

Lại nhắm mắt nghe tim nàng đập.

Không có.

Hắn ta nắm lấy tay nàng.

Đây cũng là lần hiếm hoi hắn ta nắm được tay nàng. Da thịt thiếu nữ vẫn non mềm trơn trợt như vậy, nhưng đã cảm thấy lạnh như băng rồi.

Hắn ta truyền một chút linh khí từ đầu ngón tay vào trong thân thể của nàng.

Không có phản ứng gì.

Hi Nhân ngây dại.

Linh khí bơi một vòng, cuối cùng chỉ đụng vào một vật chết.

Tiên hạc gấp đến độ vỗ cánh, giống như thế tử của mình chết vậy.

"Thượng tiên, thượng tiên, đến cùng xảy ra chuyện gì? Ngài nhanh nói đo!"

Hi Nhân ngơ ngác nói: "Nàng... Thật sự đã chết rồi."

Tiên hạc: "Xong rồi, người mới cướp được về, còn chưa chơi chán mà."

Tiên hạc quay đầu nhìn Hi Nhân còn đang ngẩn ra.

Tiên hạc lại hỏi: "Tiên nhân sao thế?"

Hi Nhân khó khăn nói ra: "Trong bụng nàng có một đoàn tinh phách.”

"Tinh phách?"

"Chính là một đứa bé."

"Đứa bé?! Người chúng ta cướp được là quả phụ?"

Bình Luận (0)
Comment