Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 434

Chương 434 -
Chương 434 -

Điện Thần quân.

Thanh Nguyên tiên quân đi vào.

"Sao ngươi lại tới đây?" Thần Quân kinh ngạc nói.

"Phục Hổ bẩm báo với ta, nói là tộc A Tu La ngày càng hung hăng ngang ngược." Thanh Nguyên tiên quân lạnh nhạt nói.

"Đúng là như thế, nhưng ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã." Thần quân chậm rãi nói.

Thanh Nguyên tiên quân đột nhiên dừng bước chân.

Thần quân cứng người, vô thức rũ mắt nhìn chằm chằm mảnh đất mà hắn đang dẫm dưới chân.

Đó đúng thật là chỗ "Tiểu yêu quái" kia đã chết.

Chính là mảnh đất dưới chân hắn.

Chẳng lẽ ngay cả việc này cũng có thể cảm nhận được sao?

Thần quân âm thầm nhíu mày.

Lúc này âm thanh của Thanh Nguyên tiên quân mới vang lên: "Sao chỗ này lại có mùi máu tươi?"

Thần quân dừng một chút, nhăn mày lại nói: "Ngày hôm qua Minh Diệc đến cầu kiến ta, nôn máu đầy đất. Có lẽ chính là mùi đó."

"Ừm, ta muốn đến Thất trọng thiên." Thanh Nguyên tiên quân đột nhiên nói.

"Sao lại đột nhiên muốn đến Thất trọng thiên?" Thần quân kinh ngạc nói.

Tuy nhiên hắn không nhắc mãi chuyện có mùi máu ở chỗ này, vậy cũng là chuyện tốt.

"Hai ngày nay Lục trọng thiên và Thất trọng thiên đều có dị tượng, chỉ sợ tộc A Tu La đã đánh vỡ phong ấn. Đang tàn sát bừa bãi ở Nhất trọng thiên, chắc hẳn ngài cũng biết hậu quả sau khi chúng xâm nhập vào Lục trọng thiên và Thất trọng thiên." Giọng điệu của Thanh Nguyên tiên quân vẫn lãnh đạm như cũ.

Cho dù đối mặt với cha của mình, cũng không hề có chút thân thiết nào.

"Trong lòng ngươi vẫn luôn nhọc lòng những việc này, được rồi, ngươi đi đi." Thần quân thoải mái nói.

Thanh Nguyên tiên quân gật đầu, xoay người rời đi.

Không hề quay đầu lại một cái nào.

Dương như hắn thật sự không hề nhớ đến đạo lữ ở nhân gian ở mình.

Thần quân giơ tay, khẩy nhẹ con cờ trên đỉnh xà.

Thì ra trên đỉnh xà có treo một bàn cờ thật lớn.

Cờ đen và cờ trắng đều dùng sao trời để đúc thành.

Khảy một viên, lập tức quấy động quỹ đạo nguyên bản ban đầu.

Cứ chơi đùa vận mệnh và sự sống chết như thế.

Bấy giờ mới nhận ra ngồi ở vị trí này, trong tay nắm quyền lực to lớn, đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào.

Chỉ tiếc.

Nếu số mệnh của Thanh Nguyên có thể dễ dàng bị đảo lộn thì tốt rồi, y cần gì phải lãng phí nhiều sức lực và tâm huyết như vậy?

Bên này, sau khi Thanh Nguyên tiên quân rời đi, liền trở về Bát trọng thiên.

Tướng quân Phục Hổ đang ở đó chờ hắn.

"Ngài muốn đến Thất trọng thiên?" Phục Hổ hỏi.

Thanh Nguyên trả lời: "Ừ."

Phục Hổ còn định mở miệng.

Thanh Nguyên đột nhiên nói: "Lời ngươi nói ngày hôm đó..."

Phục Hổ vội nói: "Ngài chớ quan tâm chuyện đó, nhưng tiên nhân dưới Lục trọng thiên đều là một đám ngu xuẩn. Mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng, bây giờ lời nói cũng dám bịa ra."

Thanh Nguyên nói: "Hôm đó người nói chuyện với ngươi là ai?"

Phục Hổ chỉ đáp: "Người đó tự xưng là Tân Di chân nhân, ở tại Lục trọng thiên."

Thanh Nguyên: "Gọi ông ta đến Thất trọng thiên, truyền lệnh cho Hi Nhân, lệnh cho hắn ta quét dọn chuẩn bị đón khách."

Phục Hổ không hiểu ra sao: "Vì sao ngài lại..."

Thanh Nguyên: "Nếu đã dám bịa đặt vô nghĩa, cũng nên chịu được lời truyền gặp mặt của ta."

Phục Hổ suy nghĩ một chút, thấy rất đúng.

Chỉ một chân nhân nho nhỏ cũng dám hồ ngôn loạn ngữ, không bằng gọi đến trước nặt, tống ông ta vào địa ngục vĩnh viễn.

Cũng là giết gà dọa khỉ.

Thanh Nguyên tiên quân đã đến nhân gian một thời gian dài, sau khi trở về thật sự có vài người đã quên mất ngày xưa hắn là một sát thần như thế nào.

Khi Tân Di chân nhân được triệu kiến, kích động không thôi, nghĩ tới nghĩ lui, ông ta chọn tiên đồng từ Nhất trọng thiên đến, sau đó cùng nhau bước lên Thất trọng thiên.

Chỉ chờ triệu kiến!

Sau khi Thanh Nguyên tiên quân đi xuống Thất trọng thiên, lập tức đi tuần tra tình hình của các trụ chống trời ở phụ cận.

Sau đó lại tuần tra các binh tướng của Thất trọng thiên.

Tất cả các đại thần tiên ở Thất trọng thiên sau khi nghe tin đều sôi nổi đi đến, quỳ rạp xuống trước xa giá của Thanh Nguyên tiên quân hành lễ với hắn.

Chỉ có một mình Hi Nhân không tới.

Ở một nơi khác, trên đảo Đan Huyệt.

Hai ngày trước vừa mới cảm thán Ô Tinh Tinh xinh đẹp đáng yêu.

Tuy rằng Hi Nhân không phải một con chim tốt, nhưng suy nghĩ một chút, hắn ta cũng không muốn lập tức chôn cất nàng.

Hi Nhân đặt Ô Tinh Tinh trong viện trước kia hắn ta sống.

Mỗi ngày đều đến xem, thi thể của nàng vẫn xinh đẹp như cũ, không hề thối rữa chút nào.

"Cuối cùng thì nàng đã chết thế nào?" Hi Nhân nghĩ không ra.

"Bị hù chết?" Tiên Hạc biểu đạt cái nhìn của mình. Nó thấy Thần quân, lập tức sợ tới mức muốn chết.

"Nhưng rõ ràng trước khi đi nàng không hề sợ chút nào."

"Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng chưa chắc đã giống..."

Hi Nhân nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên nói: "Hoa dễ tàn, mây dễ tan."

Hắn ta sai người mang quần áo mới đến, kêu thị nữ thay cho nàng, sau đó lại hung hăng rút hai sợi lông chim của mình, cắm vào chiếc quạt lông lúc trước Ô Tinh Tinh "Tặng" hắn ta, sau đó đặt chiếc quạt lông vào tay nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn còn thiếu một chút gì đó.

Cuối cùng Hi Nhân cũng không nỡ rút lông chim của mình, vì thế liền vẫy tay gọi Tiên Hạc đến, đè cánh Tiên Hạc xuống rồi rút một hồi.

Sau khi nhổ lông hạc xuống, liền dùng làm gối đầu.

Cuối cùng lấy gỗ ngô đồng làm quan tài.

"Càng nhìn càng cảm thấy đáng tiếc, không nên nhìn nữa." Hi Nhân vô cùng hiểu chính mình.

Càng không chiếm được, tim gan lại càng cồn cào muốn có.

"Chôn cất nàng ở trên đảo của chúng ta đi." Hi Nhân nói, sau đó cảm khái: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một tiên nhân chết đi"

Tiên Hạc vẫn còn đau đớn, vừa rên rỉ vừa nói: "Đó là do ngài... Ưm... Chưa thấy qua... a, trận đại chiến... Năm đó..."

"Chờ đã." Hi Nhân nhận ra quần áo trên người Ô Tinh Tinh có chút không đúng: "Ngực của nàng… Sao lại lõm xuống chứ?"

Bình Luận (0)
Comment