Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 435

Chương 435 -
Chương 435 -

Tiên Hạc thầm nghĩ bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn xem ngực người ta?

Hi Nhân hít sâu một hơi: "Nàng ấy đã bị moi tim nên mới chết!"

Tiên Hạc nghe vậy cũng ngây dại: "Ai có thể moi tim của nàng ấy?"

"Thần quân?" Hi Nhân buột miệng thốt ra, nhưng hắn ta nhanh chóng lắc đầu: "Không có khả năng, không nên, không không không..."

Tiên Hạc cũng kinh hoảng nói: "Sao ngài dám tùy tiện nói về Thần quân?"

Nhưng sự nghi ngờ đó vẫn như một hạt giống bén rễ trong lòng của Hi Nhân.

Vì sao Thần quân phải làm như vậy?

Mới gặp một lần.

Hi Nhân đứng dậy, trầm giọng nói: "Nâng ra ngoài."

Đàn chim lập tức bay vào, nâng Ô Tinh Tinh lên, đặt vào trong quan tài.

Nhưng quan tài được làm từ gỗ ngô đồng, nên chim chóc bình thường hoàn toàn không thể nâng nổi.

Không có cách nào.

Hi Nhân chỉ đánh tung hai cánh, định tự mình chở đi, trong chốc lát còn nghĩ xem lát nữa nên viết gì trên bia mộ của Ô Tinh Tinh.

"Vĩnh thất ngô ái"*.

*tình yêu biến mất mãi mãi

Tuy rằng "Ngô ái*" này chỉ mới quen biết không được mấy ngày.

*Tình yêu

Nhưng Hi Nhân cảm giác rằng “Tình yêu" này đã vượt qua giới hạn về thời gian.

"Thượng tiên! Thượng tiên!" Chim Hỉ Thước đột nhiên thét chói tai bay vào: "Thanh Nguyên tiên quân tới!"

Hi Nhân sợ tới mức thiếu chút nữa đã đánh rơi quan tài trên lưng: "Cái... Cái gì? Sao tiên quân lại đến đây?"

Chim Hỉ Thước vẫy cánh, nói: "Mấy ngày trước, Phục Hổ tướng quân đã truyền lệnh của tiên quân đến, chỉ là khi đó thượng tiên mất hồn mất vía, không chịu nghe một câu nào."

Vừa nói chuyện vừa sợ đến mức lông chim rơi đầy đất.

Tiên Hạc thấy thế thầm nghĩ, sớm biết như thế, còn không bằng lúc nãy lấy lông của ngươi làm gối đầu.

Hi Nhân: "..."

Lúc này hắn ta mới cảm nhận được sự sợ hãi hoảng loạn.

Sao lúc đó hắn ta lại mất hồn mất vía không nghe gì chứ?

"Sao Tiên quân lại đột nhiên tới chỗ này?" Hi Nhân buông Ô Tinh Tinh xuống.

"Vì gặp nàng ấy." Hỉ Thước dừng trên quan tài.

Hi Nhân dừng lại một chút.

Bên kia, Thanh Nguyên tiên quân đã đi đến trên đảo.

Các cấm chế trên đảo đối với hắn mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, hắn trực tiếp chậm rãi đi vào phòng khách chính.

Tiên Hạc vỗ đôi cánh đã trụi lủi, vội vàng bay đến.

"Tiên, tiên quân."

Hắn ta vừa hành lễ, vừa cảm thấy số lượng lông chim không còn nhiều lắm trên người mình cũng bắt đầu run rẩy, dường như muốn rụng trụi rồi.

"Hi Nhân ở đâu?"

"Vị Ô tiên tử kia đã chết."

Thanh Nguyên và Tiên Hạc gần như đồng thời mở miệng.

Thanh Nguyên dừng lại một chút, hỏi: "Đã chết?"

Giọng nói của Tiên Hạc vẫn run rẩy như cũ: "Vâng, đúng vậy. Đang định chôn cốt ạ, Tiên quân còn muốn gặp hay không?"

"Nâng lên đi." Thanh Nguyên tiên quân nói với vẻ lãnh khốc vô tình.

Nghĩ đến tính tình của Thanh Nguyên tiên quân, Tiên Hạc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đành phải xoay người đi tìm Hi Nhân thượng tiên.

Tiên Hạc vừa đi, Phục Hổ lập tức cười lạnh nói: "Sao lại trùng hợp như vậy, ngài vừa mới đến thì người đó đã chết rồi. Điều này không phải càng chứng minh bọn họ đã bịa đặt lời nói dối này để lừa gạt ngài sao?"

Thanh Nguyên tiên quân không nói gì.

Bên kia Hi Nhân vừa nghe xong lời Tiên Hạc nói, biết hôm nay không thể tránh khỏi, nhất định phải gặp mặt.

Vì thế liền chở quan tài đi ra.

Phục Hổ xa xa nhìn thấy quan tài, gầm lên một tiếng: "To gan! Sao ngươi dám để đồ vật không rõ ràng này đến trước mặt Tiên quân?"

Hi Nhân vội vàng buông quan tài xuống, "Bộp" một tiếng quỳ xuống đất, cũng không nhìn cho rõ, đã dập đầu hành lễ về phía Thanh Nguyên tiên quân.

"Bái kiến tiên quân."

Tiên Hạc đuổi theo phía sau nhanh chóng giải thích: "Người ở trong đó chính là Ô tiên tử mà tiên quân muốn gặp! Tuyệt đối không phải vì muốn va chạm với tiên quân!"

Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi đứng dậy, đi đến gần quan tài.

Hi Nhân và Tiên Hạc ở bên cạnh quan tài chỉ cảm thấy một lưồng khí thế cực mạnh mẽ đang trấn áp bọn họ.

Trong phòng càng trở nên yên tĩnh.

Thanh Nguyên nhanh chóng dừng bước.

Hắn rũ mắt nhìn vào bên trong quan tài.

Đó là một thiếu nữ tuổi còn rất trẻ.

Hai mắt nàng khép lại, lông mi thật dài rũ xuống thành một cái bóng mờ dưới mắt, đuôi mắt tạo thành một độ cong xinh đẹp, thoạt nhìn có vài phần ngoan ngoãn.

Làn da nàng trắng như tuyết, dường như chỉ cần véo nhẹ một cái cũng sẽ để lại dấu vết.

Váy áo màu xanh lam càng khiến gương mặt nàng trở nên sinh động.

Giống như đang ngủ.

Trong lòng ngực của nàng là lông chim và đá quý vô cùng mỹ lệ, nhưng cũng không sánh bằng sự xinh đẹp tươi trẻ của nàng.

Nhưng Thanh Nguyên có thể khẳng định.

Nàng thật sự đã chết.

Một thiếu nữ đã chết...

Có liên quan gì đến hắn chứ?

Có lẽ là vì Thanh Nguyên tiên quân đứng im lặng ở đó, nhìn thật lâu.

Hi Nhân không thể kìm chế được nữa.

Hắn ta cẩn thận ngẩng đầu lên, hỏi: "Tiên quân...Quen biết nàng ấy sao?"

Lúc này Thanh Nguyên tiên quân mới như tỉnh khỏi giấc mộng, chậm rãi dịch chuyển tầm mắt, nói: "Không quen biết."

Hi Nhân nhẹ nhàng thở ra.

Hắn ta đã nói mà!

Tân Di chân nhân đang quỳ gối bên ngoài.

Khi ông ta nghe thấy những lời này, cả người lập tức sụp xuống.

Thế nhưng... Thật sự là lời nói dối.

Phục Hổ cười nhạo nói: "Chuyến này này thật sự uổng công, vốn không nên hao phí thời gian của Tiên quân như vậy."

"Đi thôi." Thanh Nguyên tiên quân nói.

Phục Hổ nhanh chóng đáp lời.

Chỉ là đúng lúc Thanh Nguyên tiên quân đi ngang qua quan tài, hắn đột nhiên dừng bước, nói: " m thanh gì vậy?"

Phục Hổ khó hiểu: "Ngài nói cái gì?"

Thanh Nguyên tiên quân xoay người, một lần nữa nhìn về phía thiếu nữ nằm trong quan tài: "Nàng vừa phát ra thanh âm."

Phục Hổ càng khó hiểu: "Nhưng nàng đã chết..."

Thanh Nguyên tiên quân nhắm mắt lại.

Bụp.

Thùng thùng.

Một tiếng càng rõ ràng hơn một tiếng, một tiếng càng mạnh mẽ hơn một tiếng.

Chỉ trong nháy mắt.

Bình Luận (0)
Comment