Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 436

Chương 436 -
Chương 436 -

Ô Tinh Tinh đã mở hai mắt ra.

Phục Hổ kinh ngạc nhảy dựng: "Sao lại thế này?"

Ô Tinh Tinh cũng bị hắn ta làm cho hoảng sợ, đột nhiên co rúm vào một góc trong quan tài, thậm chí bởi vì không khống chế được, một chiếc đuôi lập tức phóng ra.

Chiếc đuôi lông xù lớn va chạm vào vách quan tài, khiến quan tài phát ra tiếng vang.

Hi Nhân cũng nghe thấy tiếng động, lập tức bò lên.

Tiên Hạc cũng vỗ cánh đến.

Sau đó bọn họ đồng thời bị kinh ngạc hoảng sợ.

"Sống, còn sống?"

"Tại sao lại như vậy?"

Ô Tinh Tinh đáng thương cuộn tròn ở chỗ đó, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc: "Ta còn... sống?"

Ánh mắt của Thanh Nguyên tiên quân khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt, thế nhưng hắn lại theo bản năng vươn tay ra muốn... Ôm nàng?

Suy nghĩ này xuất hiện vừa dồn dập lại quái dị.

Hắn nhanh chóng dừng lại động tác ở tay, lạnh như băng nhìn nàng.

Ô Tinh Tinh đỡ quan tài miễn cưỡng đứng lên, lắc đầu, lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, ký ức cũng dần dần hồi phục.

"Hi Nhân thượng tiên?"

"Đúng, là ta. Sao ngươi lại..."

"Trái tim của ta, bị bóp nát."

"Bóp nát?" Hi Nhân không nhịn được "Hít" một tiếng, theo bản năng nói: "Lúc ấy chắc chắn rất đau có phải không?"

"Đúng vậy, rất đau, rất đau. Đau muốn chết, sau đó hình như ta thật sự đã chết... Nhưng mà..." Ô Tinh Tinh giơ tay đè lên ngực: "Sao lại giống như... Trái tim của ta trở về rồi?"

Sự căng thẳng và sợ hãi của Hi Nhân dần dần biến mất.

Hắn ta cười nói: "Có thể vì ngươi sinh ra đã có hai trái tim không?"

"Sao có thể?" Ô Tinh Tinh nghiêng đầu.

Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ.

Điều này khiến nàng sau khi tỉnh lại lại có thêm một vẻ đẹp yếu đuối.

"Còn sống thì tốt rồi, còn sống thì tốt rồi" Hi Nhân rất vui vẻ: "Ngươi muốn ăn cái gì? Ta sai người mang tới. Ngươi muốn đi nơi nào? Ta mang ngươi đi. Không cần tiếp tục đến Cửu trọng thiên nữa."

Ô Tinh Tinh quay đầu.

Lần này, nàng nhìn thấy Thanh Nguyên tiên quân.

Là Tùy Ly?!

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã có thể phân biệt được, đây là Tùy Ly, không phải Thần quân!

Hai mắt Ô Tinh Tinh sáng lên.

Nàng vểnh đuôi lên, nhanh chóng chui đầu vào lòng ngực Thanh Nguyên tiên quân.

Hi Nhân bị dọa choáng váng.

Phục Hổ cứng người lại.

"Tùy Ly! Chàng đến gặp ta sao?" Ô Tinh Tinh vô cùng vui vẻ ôm cổ hắn: "Ta rất nhớ chàng, ta tới để cứu chàng."

Nàng nói một lát, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.

Nước mắt lăn xuống, dừng trên đầu vai Thanh Nguyên tiên quân, nhưng lại không làm ướt quần áo trên người hắn.

Vì thế giọt nước tròn lăn dài xuống.

Trong khoảnh khắc đó, Thanh Nguyên tiên quân dường như cảm thấy mình đã nghe được âm thanh giọt nước mắt rơi xuống.

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt lạnh như băng của Thanh Nguyên tiên quân rũ xuống.

Hắn đẩy Ô Tinh Tinh ra.

Hắn hỏi: "Tùy Ly là ai?"

Người này lớn lên rất giống hắn sao?

Nàng tới tìm Tùy Ly? Nàng tới cứu Tùy Ly? Vì sao nàng lại muốn cứu người này?

Ô Tinh Tinh hít cái mũi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: "À, chàng đã quên rồi. Được rồi, ta đã sớm có dự đoán rằng chàng sẽ quên mất..."

Thanh Nguyên tiên quân mấp máy môi: "Ta không phải Tùy Ly."

Thù cũ thêm hận mới.

Trong lòng Ô Tinh Tinh nổi lên sự tức giận: "Được rồi, được rồi, chàng không phải Tùy Ly."

Phục Hổ tướng quân cả giận nói: "Sao ngươi có thể nói chuyện với Tiên quân như vậy?"

Ô Tinh Tinh trừng mắt liếc nhìn hắn ta một cái: "Liên quan gì đến ngươi"

Hi Nhân thượng tiên không nhịn được yếu ớt nói: "Nàng chỉ mới sống lại thôi, tướng quân hung hăng như vậy làm gì?"

Phục Hổ lạnh lùng nói: "Nàng không phải là người của Hi Nhân thượng tiên sao? Làm phiền thượng tiên giám sát nàng chặt chẽ một chút, đừng có nhào vào ngực tiên quân nữa."

Thanh Nguyên tiên quân âm thầm nhíu mày.

Hi Nhân ước gì bọn họ nhanh chóng rời đi.

"Vậy cung tiễn Tiên quân."

Hắn ta dứt lời, nói khẽ với Ô Tinh Tinh: "Chúng ta cũng đi thôi."

Ô Tinh Tinh vẫn cảm thấy không vui, cũng không cam lòng.

Nàng lại ngước mắt nhìn về phía Thanh Nguyên tiên quân một lần nữa.

Trong đáy mắt còn đong đầy nước mắt.

Nàng hỏi: "Khi nào thì chàng lại đến?"

Phục Hổ nghe vậy, chỉ cảm thấy hoang đường, vừa định há mồm lạnh lùng nói, sẽ không tới nữa.

Thanh Nguyên tiên quân bỗng dưng nói: "Không biết."

Ô Tinh Tinh: "À, vậy ta sẽ chờ chàng một chút nữa. Dù sao làm tiên nhân, thọ mệnh có lẽ sẽ rất dài. Ta chờ chàng thêm hai ngày, không, năm ngày. Nếu chàng không đến ta sẽ về Nhất trọng thiên trước."

Thanh Nguyên tiên quân không nói gì, thần sắc hờ hững.

Nhưng Hi Nhân rất không vừa lòng, vội lôi kéo Ô Tinh Tinh nói: "Sao ngươi lại trở về Nhất trọng thiên? Ngươi đã theo ta rồi, ngươi phải ở lại Thất trọng thiên. Thất trọng thiên có gì không tốt sao? So với Bát trọng thiên và Cửu trọng thiên thì kém hơn một chút, nhưng chắc chắn tốt hơn Nhất trọng thiên không chỉ một lần đâu."

Thanh Nguyên tiên quân không tiếp tục nghe, hắn xoay người rời đi.

Phục Hổ vội vàng đi theo, nhíu mày nói: "Hi Nhân thượng tiên cũng thật sự quá thích gây chuyện, tân sủng này không biết đã đoạt đến tay từ đâu."

"Tân sủng?" Thanh Nguyên tiên quân phun ra hai chữ.

"Không sai, Hi Nhân nhiệt tình như vậy, chắc chắn là tân sủng. Hắn ta thật sự có mới nới cũ." Phục Hổ nói.

"Đoạt đến tay?" Thanh Nguyên tiên quân lại phun ra ba chữ.

"Đúng vậy, Hi Nhân có đam mê này, đi đến nơi nào, nếu nhìn thấy nữ tiên vừa ý, thì đều sẽ đoạt đưa về trên đảo."

"Người như vậy sao không sung quân đến Thường Dương?"

Thường Dương là nơi cằn cỗi ở Tiên giới.

Không có linh khí, cũng không thấy nhật nguyệt.

Những người từng bị sung quân trong quá khứ, đều bị xiềng xích lâu dài trói buộc ở nơi đó, không ăn cơm, không uống nước, càng không được gặp người khác.

Phục Hổ nghẹn họng, thầm nghĩ từ trước đến nay ngài đều mặc kệ những việc này.

Thiếu nữ dựa vào đầu giường nhét cái đuôi xù lông vào dưới làn váy.

Bình Luận (0)
Comment