Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 437

Chương 437 -
Chương 437 -

Nhưng rất nhanh sau đó cái đuôi lên vểnh lên trong làn váy.

Nàng tức giận, nhếch chân lên, ngửa mặt lên trời rồi nằm xuống, không thèm quan tâm nữa.

Hi Nhân đứng ở phía sau cửa sổ, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

Ô Tinh Tinh không hề nhận ra.

Trong lúc nhất thời Hi Nhân cũng không biết nên cảm thán mình trốn quá kỹ, hay thiếu nữ bên trong cánh cửa không hề để hắn ta trong lòng.

Hi Nhân đi vào bên trong cánh cửa.

Chạm vào cánh cửa phát ra một tiếng "Kẽo kẹt".

Ô Tinh Tinh cũng không hề liếc nhìn hắn ta cái nào.

Hôm nay đã là ngày thứ năm.

Hi Nhân đến gần nói: "Ngươi thật sự muốn trở về Nhất trọng thiên sao?"

Lúc này Ô Tinh Tinh mới giương mắt nhìn hắn ta: "Đúng vậy. Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm."

Vành mắt của nàng vẫn còn hồng, rõ ràng vừa rồi đã lén khóc.

Hi Nhân nghĩ không ra, nàng còn có chuyện gì cần làm chứ?

Hắn ta đường đường là thượng tiên, mỗi ngày cũng chỉ đi khắp nơi một chút, tuần tra một phen, hôm nay đoạt chim nhỏ, ngày mai trộm quả đào.

"Nếu ta không cho ngươi đi thì sao?" Hi Nhân lộ ra vẻ mặt phẫn nộ nói.

Ô Tinh Tinh:?

Nàng không có bán mình cho hắn ta, vì sao nàng lại không được đi? À… Hiểu rồi.

"Bởi vì mấy ngày nay ta ăn cơm của ngươi, ngủ trên giường của ngươi, cho nên ngươi muốn lấy tiền rồi mới cho ta đi đúng không?"

Hi Nhân càng nổi giận: "Chỗ nào lại có đạo lý như vậy chứ?"

"Đó cũng là đạo lý sao?"

"Ta đưa ngươi trở về, ngươi chính là của ta"

Lúc này Ô Tinh Tinh cũng tức giận: "Ta không phải của ai cả. Ngay cả Tùy Ly cũng không dám nói như vậy đâu."

Vừa nghe thấy cái tên "Tùy Ly" này, Hi Nhân lập tức nhớ tới chuyện nàng ôm Thanh Nguyên tiên quân, gọi hắn là "Tùy Ly".

Hi Nhân nhíu mày: "Ta còn chưa ghét bỏ ngươi là một quả phụ, vì sao ngươi còn dám đối xử với ta như vậy?"

"Quả phụ?" Ô Tinh Tinh tức giận đến mức ngồi dậy: "Tùy Ly còn chưa chết đâu."

Nàng không phải quả phụ.

“Nếu ngươi không cho ta đi…’

Ta đây đành phải đưa ngươi vào Yêu cảnh, sau đó sẽ giấu ngươi đi!

Hi Nhân thấy nàng thật sự tức, lập tức không nỡ chọc giận nàng: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho tốt, ngươi vừa mới sống lại, đừng có chết nữa."

Những lời Hi Nhân nói cũng chỉ đến đây.

Bởi vì chim Hỉ Thước kia lại vẫy cánh bay tới: "Thượng tiên! Thượng tiên!"

Hi Nhân cũng không quay đầu lại: "Chuyện gì?"

"Thanh Nguyên tiên quân tới." Chim Hỉ Thước nói.

Hi Nhân đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chim Hỉ Thước.

Hỉ Thước bị nhìn chằm chằm liền nhịn không được run lập cập. Hôm nay cũng không có người chết, chắc không cần rút lông nó thành gối đầu đâu nhỉ?

"Có lẽ ngươi nên đổi tên thành ' Quạ Đen ' đấy." Hi Nhân hung tợn nói.

Giọng nói vừa dứt, Hi Nhân cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng bước ra ngoài nghênh đón.

Ô Tinh Tinh cũng đứng lên đi theo, nhưng sau đó nàng dừng lại.

Mấy ngày rồi cũng không chịu đến.

Còn không nhận ra nàng.

Lạnh như băng!

Cũng không chịu ôm nàng!

Ô Tinh Tinh dùng sức nhăn mũi, trong lòng hung tợn thầm nghĩ, ta đây cũng không cần chủ động đi gặp chàng!

Thế nhưng ý nghĩ này cũng chỉ xoay quanh trong đầu một vòng, rất nhanh sau đó liền biến mất.

Được rồi.

Đầu hắn vẫn chưa tỉnh!

So đo với hắn là gì chứ?

Tiểu yêu quái nghĩ đến đây, thoải mái hào phóng đẩy cửa ra đi ra ngoài, nhanh chóng đuổi kịp Hi Nhân.

Hi Nhân nói với giọng chua lè: "Vội vã đi gặp Tiên quân sao?"

Ô Tinh Tinh: "Ừ."

Hi Nhân không nhìn được lại khuyên: "Hắn đã nói không quen biết ngươi. Cái người tên Tùy Ly đó lớn lên rất giống hắn sao? Ngươi cứ nhớ mãi không quên Tùy Ly như vậy sao?"

Ô Tinh Tinh lười nói chuyện với hắn ta, ngậm miệng không nói.

Hi Nhân càng chua.

Nhưng chua cũng không có cách nào.

Đổi thành người khác, hắn ta có thể bắt lại.

Nhưng đổi thành Thanh Nguyên tiên quân, tiên quân không bắt hắn ta lại đã là không tệ rồi.

Trong âm thanh ồn ào của Hi Nhân, bọn họ đi đến phòng khách chính.

Thanh Nguyên tiên quân đã ngồi ở chủ vị phía trên cao.

Phục Hổ tướng quân khiến người ta chán ghét cũng đứng ngay bên cạnh.

Phục Hổ cau mày, sắc mặt khó coi.

Hiển nhiên không nghĩ ra, vì sao tiên quân vẫn muốn tới nơi này.

Hơn nữa còn cố tình chọn đúng ngày hôm nay.

Bởi vì tiểu cô nương đuôi dài đó đã nói, qua năm ngày liền trở về Nhất trọng thiên sao?

Đây rõ ràng chính là uy hiếp!

Sao Tiên quân lại chịu bị người khác uy hiếp chứ? Sao Tiên quân lại chịu bị người khác uy hiếp chứ?

"Chàng tới rồi!" Thiếu nữ vào cửa liền nở nụ cười tươi với Thanh Nguyên tiên quân.

Có chút ngọt ngào.

Cũng có chút chướng mắt.

Phục Hổ thầm nghĩ.

Nhưng thiếu nữ vốn sinh ra vô cùng xinh đẹp, cười rộ lên như vậy, càng cảm thấy xinh đẹp sống động hơn, so với khi nằm trong quan tài, càng động lòng người hơn.

Phục Hổ nghĩ đến đây, liền quay đầu nhìn về phía Thanh Nguyên tiên quân.

May mắn thay...

Trên mặt Tiên quân không hề có biểu cảm gì.

Dù ngươi có cười xán lạn xinh đẹp đến mấy, bất quá cũng chỉ cho người mù xem mà thôi.

Không, quá tội lỗi.

Không nên hình dung Tiên quân là người mù.

Trong lòng Phục Hổ tự cho mình một bạt tai.

Vốn dĩ Ô Tinh Tinh rất không vui.

Nhưng khi nhìn thấy Tùy Ly, nàng lập tức không nhịn được vui mừng hơn.

Nàng hai ba bước đi đến trước mặt hắn, hỏi hắn: "Hiện tại chàng đã nhớ được chút nào chưa?"

Thanh Nguyên tiên quân ggiật môi: "Ta không phải Tùy ly."

Ô Tinh Tinh trừng mắt: "Vậy chàng tới đây làm cái gì?"

Thanh Nguyên tiên quân chuyển mắt, nhìn về phía Hi Nhân.

Hai đầu gối Hi Nhân mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi liền theo bản năng quỳ xuống: "Bái kiến tiên quân."

Lại đến thêm vài lần nữa, thể diện của một thượng tiên như hắn ta để ở đâu đây?

"Đảo Đan Huyệt chính là chỗ ở của ngươi, ở gần đây xuất hiện dị trạng vì sao ngươi không bẩm báo lên?" Thanh Nguyên tiên quân lạnh giọng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment