Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 438

Chương 438 -
Chương 438 -

Hi Nhân ngơ ngẩn.

Thì ra là vì... Việc này?

Ngay cả Phục Hổ đứng bên cạnh cũng hoàn toàn không nghĩ đến.

Thì ra là vì việc đứng đắn!

"Ta, xưa nay ta luôn mặc kệ mọi việc, việc này... Nhất thời cũng chưa từng chú ý đến." Không phải Hi Nhân đang biện minh cho chính mình, mà là hắn ta thật sự không hề quan tâm đến dị trạng gì đó.

Nơi này là Thất trọng thiên của Tiên giới, có thể có dị trạng gì chứ?

"Thế hệ sau của Phượng Hoàng lại là loại như thế này sao?" Thanh Nguyên tiên quân phun ra âm thanh lạnh như băng.

Hi Nhân muốn phản bác, nhưng không dám.

Không chỉ không dám, thậm chí còn run lập cập.

"Phục Hổ, dẫn hắn ta đi xem." Thanh Nguyên hạ lệnh.

Phục Hổ nghe vậy, đi đến bên cạnh Hi Nhân: "Mời đi theo ta, thượng tiên."

Tiên giới cực kỳ chú trọng huyết thống.

Loại thần thú như thế hệ sau của Phượng Hoàng, vừa sinh ra đã có thể ở tại Thất trọng thiên.

Loại thần tiên này ngày thường ngoại trừ gây chuyện, thì không làm gì khác.

Trong lòng Phục Hổ kín đáo phê bình, nhưng có cách nào khác đâu?

Hôm nay rơi vào trong tay hắn ta...

Phục Hổ ngoài cười nhưng trong không cười, mang theo Hi Nhân đi ra ngoài.

Chờ khi đi thuyền đến giữa hồ.

Phục Hổ đột nhiên cảm thấy… Hả? Sao lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng không đúng chỗ nào chứ?

Hai người Hi Nhân vừa đi, trong phòng khách chính chỉ còn lại hai người Ô Tinh Tinh và Thanh Nguyên tiên quân.

Ngay cả Tiên Hạc cũng bị đưa đi.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức Ô Tinh Tinh trở tay bưng một ly linh trà lên, ngay cả âm thanh uống trà cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Ô Tinh Tinh không nhịn được giương mắt nhìn Thanh Nguyên tiên quân.

Hắn cũng không hề có ý muốn nói chuyện.

Ô Tinh Tinh... Ô Tinh Tinh cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Hắn đã thề thốt phủ nhận mình không phải Tùy Ly.

Ô Tinh Tinh quay đầu đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào những sợi lông chim trang trí.

Haizz.

Thật xấu.

Cũng không biết bầu không khí yên tĩnh như vậy duy trì được bao lâu, đột nhiên có tiếng bước chân đến gần.

"Thượng tiên." m thanh của nữ tử vang lên ở cửa.

Mấy vị nữ tử nhu nhược yêu kiều mà Ô Tinh Tinh nhìn thấy ngày hôm đó, lại xuất hiện.

Mấy vị sủng cơ của Hi Nhân đi tới cửa, thấy Ô Tinh Tinh lập tức nhướng mày: "Sao chỉ có ngươi ở..."

Các nàng còn chưa dứt lời.

"Cút đi." m thanh của Thanh Nguyên tiên quân vang lên.

Nhóm sủng cơ quay đầu nhìn lên ghế cao.

"Tiên, tiên quân?"

Các nàng sợ tới mức tè ra quần, thậm chí trong nháy mắt còn không nhịn được hóa thành nguyên hình, cuối cùng phành phạch vỗ cánh bay đi.

Chờ khi đi xa, các nàng mới dám thở dốc.

"Nơi này không phải chỗ ở của thượng tiên sao?"

"Sao Tiên quân lại ở đây?"

"Tiên quân muốn chiếm cứ nơi này sao?"

"Nói bậy, Tiên Quân sao lại xem trọng Thất trọng thiên chứ?"

"Sợ tới mức lông của ta đều rớt đầy đất..."

Nhóm sủng cơ đó vẫn còn run run rẩy rẩy nói chuyện với nhau.

Bên này cuối cùng Ô Tinh Tinh cũng không chịu nổi nữa.

Quá yên tĩnh.

Ô Tinh Tinh ho nhẹ hai tiếng, nàng quay đầu lại, một lần nữa nhìn về phía Thanh Nguyên tiên quân: "Ta nghĩ ra một biện pháp đặc biệt hay, có lẽ có thể khiến chàng nhớ ra."

Thanh Nguyên tiên quân: "..."

Mặt mày của hắn vẫn lạnh băng.

"Ta không phải Tùy Ly." Hắn nói như vậy.

Ô Tinh Tinh tức giận một bụng: "Vậy chàng tới làm gì? Chàng không muốn thử một lần sao."

Nàng nói xong rồi đứng lên, xoay vòng một cái, cái đuôi tức giận đến mức chui ra từ dưới váy, thiếu chút nữa đã chạm vào trên mặt Thanh Nguyên tiên quân.

"Ta trở về Nhất trọng thiên." Ô Tinh Tinh hung hăng nói.

Thanh Nguyên tiên quân: "..."

Thanh Nguyên tiên quân: "Biện pháp gì?"

Ô Tinh Tinh xoay vòng, lại xoay trở về rồi ngồi xuống, nàng nhìn về phía hắn, đôi mắt lay động: "Chàng đem linh thức của chàng, không, thần thức, đưa vào thức hải của ta. Bên trong có dấu vết mà chàng từng để lại."

Thanh Nguyên tiên quân: "..."

Thanh Nguyên tiên quân: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Ô Tinh Tinh bĩu môi: "Sao chàng lại không tình nguyện như thế chứ? Lần đầu tiên khi chàng tiến vào thức hải của ta, chính là do chàng chủ động đề xuất đấy."

Thanh Nguyên tiên quân giật môi: "Ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy."

Ô Tinh Tinh: "Chàng không cần phải tự mắng mình đâu."

Thanh Nguyên tiên quân: "..."

Ô Tinh Tinh lại hỏi hắn: "Chàng thật sự không tiến vào sao?"

Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong đôi mắt trong suốt đó là ảnh ngược của hắn.

Dường như chỉ có thể chứa đựng được bóng hình của hắn.

Thanh Nguyên tiên quân: "Ngươi sẽ chết."

Ô Tinh Tinh: "Vì sao?"

Thanh Nguyên tiên quân: "Thần thức của ta, ngươi không chịu nổi."

Ô Tinh Tinh: "... Được rồi"

Nàng có chút nhụt chí.

Vậy còn cách nào chứ?

Ô Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn hắn: "Vì sao chàng lại không nhớ gì hết? Đầu bị hư rồi? Hay là bị hạ cấm chế gì đó? Có pháp thuật nào có thể loại bỏ cấm chế này không?"

Thanh Nguyên tiên quân: "..."

Ô Tinh Tinh thở dài: "Ta đã rất lâu rồi không được gặp chàng."

"Tùy Ly trước kia cũng thế này à?" Thanh Nguyên tiên quân hỏi nàng.

Ô Tinh Tinh nhíu nhíu mày, không quen việc hắn cứ luôn treo cái tên ' Tùy Ly ' này ngoài miệng, dường như đang nói một người khác.

Thế nhưng nàng vẫn trả lời: "Ừ, lúc vừa mới nhặt được cũng chính là như thế. Lạnh như băng, không thế nào nói chuyện được, rất hung dữ. Có lúc còn suýt chút nữa đã bóp chết A Tiếu."

"Nhặt?"

"Ừ, chàng bị sét đánh, ta liền nhặt chàng về làm phu quân."

"Phu quân?"

Thanh Nguyên tiên quân cảm thấy có chút hoang đường.

Sao có thể tùy ý nhặt một nam tử ở ven đường về, còn nhặt về làm phu quân?

"Là phu quân, tuy rằng khi ở núi hoang chàng không bái đường cùng ta. Nhưng sau khi chúng ta trở về Phục Hy tông, sư tôn bọn họ còn chuẩn bị đại điển kết thành đạo lữ cho chúng ta. Chỉ thiếu chút nữa... Nếu không vào thế giới trong gương Hoa Duyên, thiếu chút nữa đã cử hành rồi."

Bình Luận (0)
Comment