"Phục Hy tông?" Thanh Nguyên tiên quân phun ra ba chữ này, chỉ cảm thấy xa lạ: "Gương Hoa Duyên chắc là thần khí của Phật môn."
Ô Tinh Tinh đột nhiên "Oa" một tiếng khóc òa lên.
Thanh Nguyên tiên quân dừng lại.
Hắn nhìn nước mắt của nàng như hạt châu bị đứt, dù có thế nào cũng không ngăn được.
Nàng thút tha thút thít nói: "Phục Hy tông là... Là tông môn của chàng. Nơi đó có đại sư tỷ, đại sư tỷ thích sờ ta."
Thanh Nguyên tiên quân: "...?" Rõ ràng vốn nên hết sức buồn cười, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, lại ướt đẫm sự thương tâm và ủy khuất.
"Nơi đó còn có Tam trưởng lão, ông ấy đối xử với ta rất tốt, mua túi trữ vật cho ta, còn dạy ta pháp thuật. Còn có sư tôn, sư tôn cũng rất tốt, nhưng ông ấy vì bảo vệ ta và chàng mà đã chết, chết mất, còn có mấy người Đại trưởng lão... Bọn họ là sư trưởng của chàng, là sư huynh đệ của chàng…Chàng đều không nhớ rõ."
Ô Tinh Tinh khóc càng lớn hơn nữa.
"Trong gương Hoa duyên có Tuyết Quốc, Tuyết Quốc có Tân Ngao. Chàng cũng không nhớ rõ. Nếu Tân Ngao nghe thấy chắc chắn sẽ rất đau lòng..."
Sư trưởng.
Tuyết Quốc.
Tân Ngao.
Đều rất xa lạ.
Những người đó đều là sư hữu, thê tử của Tùy Ly.
Sao có thể là hắn?
Trong lòng Thanh Nguyên tiên quân lạnh lùng suy nghĩ.
"Sau đó thì sao?" Thanh Nguyên tiên quân hỏi.
"Sau đó?" Ô Tinh Tinh ngừng khóc, nâng đôi mắt mông lung đẫm lệ lên. Nàng hít hít cái mũi: "À, sau đó, sau đó chàng bắt đầu dần dần thay đổi. Chàng đối xử với ta rất tốt. Ta và A Tiếu bị Ninh Dận bắt đi, chàng cũng tới cứu ta. Ta bị Tà Tông bắt đi, chàng cũng tới cứu ta. Ta bị đưa tới Yêu cảnh, chàng cũng tới tìm ta. Lão trọc đầu gạt ta vào gương Hoa Duyên, sau đó chàng cũng theo vào."
Ô Tinh Tinh nói tới đây, lại trầm mặc.
Thì ra Tùy Ly thật sự đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Thanh Nguyên tiên quân: "... Sao ngươi lại luôn bị bắt thế?"
Ô Tinh Tinh tức điên, càng dùng sức trừng mắt với hắn: "Ai bảo Thất Sát kiếm luôn đi theo ta?"
"Thất Sát kiếm ở trên người ngươi?"
"Ừ!"
"Sao nó lại chọn ngươi làm ký chủ chứ?"
Thất Sát kiếm sát khí rất nặng.
Ký chủ mà nó chọn vốn nên có khí chất sắc bén, một người có sát khí, cứng rắn và kiêu ngạo.
Lại nhìn thiếu nữ mềm mại trước mặt...
Hoàn toàn không đáp ứng được.
"Nếu không thì sao?" Ô Tinh Tinh càng hung dữ hơn.
Lời nói đến bên miệng lại bị Thanh Nguyên tiên quân nuốt trở về, chuyển giọng nói: "Thất Sát kiếm là ta đúc."
Ô Tinh Tinh nghi hoặc nhìn hắn: "Không phải thượng cổ kiếm sư Ngột Viên đúc sao?"
Thanh Nguyên tiên quân: "... Ngột Viên cũng là ta."
Ô Tinh Tinh: "À, Tùy Ly cũng là chàng."
Thanh Nguyên tiên quân: "... Không phải."
Ô Tinh Tinh trợn trắng mắt với hắn.
Ô Tinh Tinh tạm thời buông xuống bi thương trong lòng, tò mò hỏi hắn: "Chàng không phải tiên quân sao? Vì sao lại muốn đi đúc kiếm? Ta nghe nói Ngột Viên đã dùng chính xương cốt của mình để đúc kiếm. À đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Qua Dạ Tinh nói chàng còn tự rút gân của mình."
Qua Dạ Tinh lại là ai?
Thanh Nguyên tiên quân nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra.
"Rút gân?" Hắn hỏi.
"Ừ, chàng không nhớ rõ sao?"
Thanh Nguyên tiên quân không nói gì.
Nghĩ đến lúc trước vì sao lại đúc kiếm, hắn cũng không nhớ nổi nguyên nhân.
Bởi vì năm tháng đã quá xa xăm sao?
Ô Tinh Tinh tiếp tục nói: "Ta đã biết vì sao Thất Sát kiếm luôn đi theo ta."
"Vì sao?"
"Bởi vì chàng thích ta, nên kiếm của chàng cũng thích ta." Ô Tinh Tinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Thanh Nguyên tiên quân: "..."
"Cũng chính vì nguyên nhân kiếm của chàng luôn đi theo ta, những người khác lại luôn muốn có được Thất Sát kiếm, cho nên mới luôn bắt ta." Ô Tinh Tinh ném cho hắn một ánh mắt——
Lỗi của chàng đấy.
"Đương nhiên, bởi vì chàng thích ta như vậy, nên ta sẽ không trách chàng." Ô Tinh Tinh hào phóng nói.
Thanh Nguyên tiên quân đột nhiên hỏi: "Còn trở về Nhất trọng thiên không?"
"Phải trở về, ta muốn đến đó để đón người."
"Đón người?"
"Ừ, đón mấy người Tam trưởng lão. Có lẽ bọn họ cũng sẽ nhanh chóng phi thăng."
"...Rất khó có thể phi thăng, ngươi không biết sao?"
"Ta biết. Nhưng bọn họ không giống những người khác, chắc chắn bọn họ sẽ đến."
Thanh Nguyên tiên quân không biết nên hình dung nàng như thế nào.
Ngây thơ lại bướng bỉnh?
Lúc này lại biến thành Ô Tinh Tinh hỏi hắn: “Chàng còn đến không?"
Thanh Nguyên tiên quân: "Có lẽ."
Ô Tinh Tinh: "Cái gì gọi là có lẽ?"
Thanh Nguyên tiên quân chưa từng thấy ai dò hỏi đến cùng như vậy, thật sự không hề có tôn ti quy củ.
Thanh Nguyên tiên quân nói: "Ngày mốt."
Ngày mai hắn phải đến Lục trọng thiên.
Ô Tinh Tinh: "Ồ, vậy khi nào chàng không đến thì nói với ta, ta sẽ đi."
Thanh Nguyên tiên quân không lên tiếng.
Lúc này Phục Hổ và Hi Nhân đã trở lại.
Sắc mặt Hi Nhân trắng bệch, mặt mày đều trở nên âm trầm, dường như đã biết được một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt Phục Hổ cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là một tướng quân đã tham gia nhiều trận chiến. Hắn ta bình tĩnh bước vào cửa, lúc này mới phát hiện Ô Tinh Tinh vẫn còn ngồi ở bên trong.
Vừa rồi... Cũng chỉ có Tiên quân và nàng ở đây?
Cuối cùng Phục Hổ cũng biết được cảm giác không đúng lúc nãy là chuyện gì.
"Tiên quân." Phục Hổ lên tiếng.
Thanh Nguyên tiên quân giơ tay ngăn trở hắn ta: "Trở về rồi nói."
Phục hổ: "Vâng."
Thanh Nguyên tiên quân đứng dậy muốn rời đi.
Trên mặt Hi Nhân cuối cùng cũng khôi phục một chút huyết sắc.
Đang định cất bước tiễn người...
Thanh Nguyên tiên quân đi đến cạnh cửa, lại dừng một chút.
Hắn hỏi Ô Tinh Tinh: "Ngươi chết như thế nào?"
"Hả?" Ô Tinh Tinh nghi hoặc nhìn hắn.
"Bị moi tim chết." Người nói chuyện chính là Hi Nhân. Hắn ta mạnh dạn nhìn Thanh Nguyên tiên quân.
"Ai moi?" Thanh Nguyên tiên quân lại hỏi.
Hi Nhân không dám nói tiếp nữa.
Ô Tinh Tinh cũng không dám nói.