Dù sao hiện tại cũng đang ở trên địa bàn của Tiên giới, Thần quân chính là chủ quân lớn nhất của nơi này.
Thanh Nguyên tiên quân thay đổi cách hỏi: "Nàng đã đi gặp ai?"
Hi Nhân vẫn không dám nói.
Thanh Nguyên tiên quân hơi gật đầu: "Ta đã biết."
Hi Nhân kinh hoảng nhìn về phía hắn.
Ta chưa nói cái gì cả!
Thanh Nguyên tiên quân cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Hắn không hề quay đầu nhìn Ô Tinh Tinh một cái, điều này khiến Phục Hổ rất yên tâm.
"Trở về Cửu trọng thiên." Thanh Nguyên tiên quân nói.
Không bao lâu sau.
Thiên cung Cửu trọng thiên nghênh đón Thanh Nguyên tiên quân.
Thần quân triệu kiến con trai của mình.
Thanh Nguyên tiên quân nói cho y biết dị trạng ở Thất trọng thiên.
Thần quân nói: "Ngươi không cần để ở trong lòng, tộc A Tu La tuy rằng hung hãn, nhưng dũng mãnh có thừa, mưu lược lại không đủ. Dù sao cũng không tạo nên sóng gió gì."
Giọng điệu của Thanh Nguyên tiên quân lãnh đạm nói: "Ta đã xem xét tình hình gần đây, dường như có mưu đồ gì đó."
"Thật sao?" Thần quân trầm ngâm một lát: "Được rồi, cũng không nên coi khinh bọn họ. Vậy vất vả cho ngươi..."
"Việc nhỏ thôi."
"Ta biết không có chuyện gì làm khó được ngươi, hôm nay ở lại đây, chúng ta cùng nhau dùng bữa, có được không?"
Tu sĩ mới cần tích cốc.
Thần tiên trên trời ngược lại lại giống như người bình thường, cũng ăn cơm. Chẳng qua chỉ ăn một ít đồ vật quý hiếm.
Thanh Nguyên tiên quân trả lời: "Được."
Trong lòng Thần quân nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Cho dù đến nhân gian một chuyến rồi trở về, nhưng Thanh Nguyên vẫn không dễ thân thiết. Không có cách nào, đây chính là thiên tính đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Ai bảo nương của hắn lại có dòng máu lạnh lẽo nhất trên đời này chứ.
Hôm nay… Thật sự rất hiếm có.
Sau một lúc lâu, Thanh Nguyên tiên quân đứng yên bất động.
Thần quân không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh Nguyên tiên quân: "Mùi máu."
Mùi máu kia, là của nàng sao?
Lúc ấy nàng đã chết ở chỗ này?
Thanh Nguyên tiên quân không có cách nào liên tưởng mùi máu này với gương mặt xinh đẹp tươi sáng của nàng.
Bên này Thần quân cười nhạt nói: "Mùi máu vẫn còn nồng như vậy sao? Vậy lần tới ta sẽ không cho Minh Diệc tiến vào Thần Điện của ta nữa."
Thanh Nguyên không nói gì, chậm rãi đi về phía Thần quân.
Thần quân thấy biểu cảm của hắn không hề thay đổi chút nào, trong lòng y cũng hoàn toàn yên tâm.
Bữa cơm nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Bữa cơm này rất xa hoa lãng phí.
Nhưng người ăn cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Thần quân giống như một người cha hiền, tự mình cầm đũa gắp thức ăn cho Thanh Nguyên tiên quân.
"Đây là thịt cá du, vị rất tươi ngon."
Khi Thần quân nói chuyện thì cúi đầu nhìn vào tay mình.
Đúng là đôi tay này, đã móc trái tim của "Tiểu yêu quái" ra, cũng chính là đôi tay này đã bóp nát trái tim đó.
Máu chảy đầy giữa các khe hở ngón tay.
Hôm nay y lại dùng đôi tay này cầm đũa gắp thức ăn cho Thanh Nguyên.
Nhưng Thanh Nguyên lại không hề hay biết.
Thần quân chậm rãi nở nụ cười.
Thanh Nguyên tiên quân cũng đang nhìn đôi tay này.
Mùi máu kia dường như trở nên nồng hơn.
Dường như hắn có thể tưởng tượng ra khung cảnh ngày hôm ấy...
Bởi vì hắn "Không nhớ rõ" nên thiếu nữ kia liền khóc lớn.
Khi đôi tay này xuyên qua lồng ngực nàng.
Nàng đã rơi bao nhiêu nước mắt trong sự đau đớn?
—
Đây là ngày thứ bảy.
Ô Tinh Tinh ngồi ở trong phòng, ôn tập các loại pháp thuật mà Tam trưởng lão đã dạy nàng.
Chỉ là khi đến Tiên giới, những phép thuật đó chắc chắn không đủ hữu dụng.
Phải làm như thế nào mới có thể học được những thứ lợi hại hơn đây?
Ô Tinh Tinh phát sầu gõ gõ đầu.
Sau đó nằm bò bên bệ cửa sổ, bắt đầu chờ Tùy Ly.
Sao Tùy Ly vẫn còn chưa đến?
Không phải hắn đã nói ngày mốt, chính là ngày hôm nay sẽ đến sao?
Vậy chim Hỉ Thước truyền lời đâu rồi?
Ô Tinh Tinh duỗi dài cổ, nhưng dù thế nào cũng không chờ được chim Hỉ Thước.
Ngay cả bóng dáng của Hi Nhân cũng không thấy.
Ô Tinh Tinh đánh giá, có lẽ vì gần đây xuất hiện tình huống bất thường... Nên Hi Nhân cũng không rảnh rỗi đến đây tìm nàng gây ồn ào nữa.
Chim thật sự rất ồn ào.
Khi còn nhỏ nàng không thích chim, chỉ thích chơi với chúng.
Trong đầu Ô Tinh Tinh hiện lên rất nhiều suy nghĩ lung tung rối loạn.
Lúc này bỗng nhiên hoa mắt.
Một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong sân.
Hả?
Ô Tinh Tinh tập trung nhìn vào.
Không phải là Tùy Ly sao?
Nàng vẫy tay với hắn.
Thanh Nguyên tiên quân lạnh như băng đứng yên trong sân một lúc.
Sau đó nhận ra Ô Tinh Tinh cũng không có ý định chủ động chào đón.
Cuối cùng Thanh Nguyên tiên quân vẫn phải bước đi.
Cánh cửa tự động mở ra mà không cần một cơn gió nào, mở đường cho hắn.
"Hôm nay chàng không mang theo Phục Hổ tưởng quân kia sao" Ô Tinh Tinh hỏi hắn.
Thanh Nguyên tiên quân: "Ừ."
"Thật tốt quá, ta không thích hắn ta, hắn ta suốt ngày cứ nhìn ta rất hung dữ." Ô Tinh Tinh nhân cơ hội này để cáo trạng.
Thanh Nguyên tiên quân hỏi nàng: "Ta nhìn... Không hung dữ sao?"
Ô Tinh Tinh nói: "Không hung dữ. Chàng chỉ lạnh như băng. Nhưng chàng vẫn luôn như vậy, ta không thấy lạ. Dù sao vẫn luôn có những lúc chàng trở nên dịu dàng."
Thanh Nguyên tiên quân hỏi: "Khi Tùy Ly dịu dàng, là dáng vẻ như thế nào?"
Ô Tinh Tinh suy nghĩ: "Ừm, không miêu tả được. Đại khái chính là...Ừ, sẽ gọi ta là 'A Tinh '. Đúng rồi, khi ở Tuyết Quốc, sẽ gọi ta là Thái Dương."
Thanh Nguyên tiên quân: "Thái Dương? Hắn đặt cho ngươi?"
Ai dám xưng "Thái Dương"?
Cái tên này quá phách lối rồi
"Không phải, là Tân Ngao đặt."
Lại là Tân Ngao.
"Tân Ngao là ai?"
"Là cha." Ô Tinh Tinh nhảy xuống từ trên giường nệm, đi tới trước người Thanh Nguyên tiên quân, nàng kéo tay áo của hắn.
Thanh Nguyên tiên quân chau mày, nhưng vẫn nhịn xuống không hất tay nàng ra