Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 442

Chương 442 -
Chương 442 -

Ô Tinh Tinh thật sự lo lắng.

Thanh Nguyên tiên quân nghe tới đây chỉ cảm thấy... Hoang đường, nhưng cũng cảm thấy có chút hợp lý.

Hắn không biết Tùy Ly có được những người khác thích hay không.

Nhưng nhìn qua, có lẽ nàng được rất nhiều người thích.

Ô Tinh Tinh hỏi: "Muốn đi vào không?"

Thanh Nguyên tiên quân: "... Không đi."

Ô Tinh Tinh cắn chặt răng.

Nàng tốn nhiều sức lực như vậy, không phải là uổng phí rồi sao?

"Chờ xử lý xong việc của tộc A Tu La." Thanh Nguyên tiên quân dừng một chút, nói: "Ta cũng không ngại đi cùng ngươi một chuyến."

Nếu bí ẩn đã đặt trước mắt, còn không bằng làm sáng tỏ nó.

Ô Tinh Tinh lập tức nói cho Thanh Nguyên tiên quân nghe thần dụ mà tiên nhân để lại cho các tông môn lớn.

"...Chàng xem, bọn họ thật xấu xa, bọn họ không muốn chàng có bạn bè thân thích ở nhân gian, bọn họ cũng không nghĩ chàng sẽ có nương tử. Cho nên các tiên nhân hạ phàm tới giết ta. Mấy người sư tôn vì không muốn giao ta cho họ nên mới chết. Nghe xong những việc này chàng vẫn còn muốn giúp Tiên giới xử lý tộc A Tu La sao?"

Thanh Nguyên tiên quân: "Dù có như thế nào, cũng không thể để mặc tộc A Tu La xâm lấn Tiên giới. Tộc A Tu La vô cùng tàn nhẫn và mạnh mẽ, giết người không ghê tay. Bọn họ nên đóng cửa vĩnh viễn ở lại giới A Tu La."

Ô Tinh Tinh gục mặt xuống.

Thế nhưng nàng lại nhanh chóng nhìn hắn nói: "Được rồi. Khi tà tu và tu sĩ chính phái đánh nhau, chàng cũng như thế này. Cho nên mới không rảnh lo việc kết thành đạo lữ."

Thanh Nguyên tiên quân không nói gì.

Hắn và tên Tùy Ly kia thật sự giống nhau như vậy sao?

Ô Tinh Tinh nhẹ giọng nói: "Bọn họ nói chàng không có trái tim, à, chỉ có sư tôn đúc một trái tim từ ngôi sao cho chàng. Nhưng cái đó lại không hề giống cục đá. Trái tim của chàng, rất lợi hại. Ừm..." Nàng không thể nghĩ ra từ nào để hình dung.

"Như một trái tim anh hùng." Nàng nói.

Trong lòng Thanh Nguyên tiên quân bỗng nhiên rung động.

Rất rõ ràng, đây là một lời khen.

Chẳng qua, người nàng khen là Tùy Ly.

"Ta không phải hắn." Thanh Nguyên tiên quân nói.

Ô Tinh Tinh thu gương Hoa Duyên lại, quay người đi: "Không muốn nói chuyện cùng chàng nữa."

…Tức giận?

Thanh Nguyên tiên quân nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng.

Nàng nhiệt liệt rực rỡ, tất cả những cảm xúc trong lòng đều hiện lên trong đôi mắt.

Nhưng khi nàng nhìn hắn.

Nàng chỉ đang nhìn Tùy Ly.

Cho dù thật sự hắn đã từng trải qua những việc như vậy ở nhân gian.

Nhưng hắn ở nhân gian và hắn ở Tiên giới, hoàn toàn khác nhau.

Tùy Ly trong miệng nàng, hắn không thể nào trở thành một người như vậy.

Hắn yêu cầu nàng phải hiểu điều này.

Đừng tiếp tục nhìn hắn như vậy nữa.

Thanh Nguyên tiên quân đứng ở đó im lặng trong chốc lát, Ô Tinh Tinh trước sau không hề quay đầu lại nói chuyện với hắn.

Thanh Nguyên tiên quân xoay người, đi ra ngoài.

Ô Tinh Tinh nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên xoay người lại.

Nàng đứng dậy, bước nhanh theo sau.

Nắm lấy đai lưng của hắn.

Thanh Nguyên tiên quân:?

Ô Tinh Tinh: "Ừm… Chàng ôm ta một chút"

Thanh Nguyên tiên quân cứng đờ ở chỗ đó.

Ô Tinh Tinh thúc giục nói: "Nhanh lên, ôm một chút rồi đi." Nàng nói: "Khi ở nhân gian cơ thể của chàng đã tiêu vong. Bọn họ nói chàng đã thành tiên, ta rất tin tưởng. Nhưng cũng sợ chàng thật sự đã chết. Ngày đó ta ngồi dậy trong quan tài nhìn thấy chàng, ta thật sự rất vui vẻ, chàng không chết, chàng thật sự đã trở thành tiên."

Nói tới đây, vành mắt nàng ửng đỏ, cũng hung dữ chỉ trích, nói: "Sau đó ta vui vẻ ôm chàng, nhưng chàng lại không ôm ta!"

Thanh Nguyên tiên quân giật giật môi.

Có một khoảnh khắc, cơ thể lạnh như băng của hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hoang đường ——

Hắn có chút hâm mộ Tùy Ly.

"Không phải ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?" Thanh Nguyên tiên quân rũ mắt xuống, lạnh lùng nói.

Ô Tinh Tinh đúng lý hợp tình: "Ta không muốn nói chuyện với chàng, có liên quan gì đến việc ta muốn ôm chàng chứ?"

Cuối cùng Thanh Nguyên tiên quân cũng không ôm nàng.

Hắn lạnh như băng tránh khỏi tay nàng.

Sau đó hắn rời khỏi nơi này.

Chờ đến khi bừng tỉnh hoàn hồn, hắn đã trở lại Bát trọng thiên.

Đồng tử thấy hắn trở về, cảm thấy rất kinh ngạc: "Tiên quân phải về hư cảnh ở sao?"

Thanh Nguyên tiên quân: "Ừ."

Sau khi hắn đi rồi, nàng có tức giận đến mức khóc lớn không?

Ô Tinh Tinh có chút tức giận, nhưng không có khóc.

Nàng dựa vào bệ cửa sổ, lại càng thêm chán ghét Thần quân.

Vào đêm hôm sau, cuối cùng Hi Nhân đã trở lại.

Hắn đi tới nơi Ô Tinh Tinh đang ở, thấp giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Ô Tinh Tinh: "Ngủ rồi."

Hi Nhân:?

Hắn ta đẩy cửa đi vào: "Ngươi như vậy không phải đang gạt ta sao? Ngủ rồi sao còn có thể trả lời ta?"

Chờ đến khi đến gần giường, trên giường không có ai.

Hi Nhân nghi hoặc quay người lại, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Ô Tinh Tinh ở trên giường đệm cạnh cửa sổ.

Nàng thật sự không ngủ, chỉ đang khoanh chân, ngồi ngay ngắn ở đó, từng tia linh khí tản ra trên người nàng, lại hợp thành một chỗ với ánh trăng, rồi trở về cơ thể nàng một lần nữa.

Hi Nhân hô hấp nhẹ nhàng, lại trong nháy mắt không dám làm phiền nàng.

"Ngươi đang... Tu luyện?" Hi Nhân không thể tưởng tượng được lên tiếng.

Ô Tinh Tinh chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn hắn ta: "Hả? Có vấn đề gì sao?"

"Ngươi đã là thần tiên, còn tu luyện làm cái gì?" Hi Nhân khó hiểu.

Bởi vì ta muốn chọc thủng Cửu trọng thiên.

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói trong lòng.

Hi Nhân đến gần một chút, muốn ngồi cùng một chỗ với nàng.

Nhưng còn chưa ngồi xuống, đột nhiên lại cảm nhận được sự mệt mỏi. Sự mệt mỏi đó nặng nề bao vây lấy hắn ta, khiến hắn ta trong nháy mắt không hề có tâm tư để làm gì cả.

Hắn ta thở dài một hơi: "Hôm nay Phục Hổ tướng quân dám kêu ta đi dò xét ở Tĩnh Hải phía đông, Tĩnh Hải lớn bao nhiêu chứ... Phượng hoàng mở cánh ra, dù bay cả một ngày cũng không thấy điểm cuối. Mệt chết ta rồi."

Bình Luận (0)
Comment