Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 443

Chương 443 -
Chương 443 -

"Còn may hôm nay hắn ta không đến." Ô Tinh Tinh chép chép miệng.

"Hả?"

"Ta cũng không thích hắn ta." Ô Tinh Tinh nói.

Hi Nhân lập tức giống như tìm được người đồng đạo, trên người lại khôi phục chút sức lực, vội vàng ngồi xuống gần Ô Tinh Tinh, cùng nàng phê phán Phục Hổ tướng quân khó chơi như thế nào, lại khắc nghiệt ra sao.

Dù sao nàng cũng không thích Phục Hổ, chắc chắn sẽ không nói những lời này ra.

Hi Nhân càng nói càng hăng say, ngược lại không hề có ý nghĩ gì khác.

Ngủ thì khi nào ngủ mà không được đúng không?

Huống chi bên người hắn ta chưa bao giờ thiếu nữ tiên.

Sau khi nói bốn phía một hồi, Hi Nhân nhịn không được nhìn Ô Tinh Tinh cảm thán nói: "Có ngươi thật tốt."

Ô Tinh Tinh:?

Hi Nhân nói: "Chỉ có ngươi mới hiểu ta."

Ô Tinh Tinh: Ta hiểu cái gì chứ?

"Hơn nữa ngươi còn không sợ như vậy. Ngay cả Tiên Hạc bên người ta, cũng không dám mắng chửi sau lưng Phục Hổ như vậy."

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ đã nhìn ra.

Lớn lên thật sự chính là dáng vẻ bắt nạt kẻ yếu.

"Thật không hổ là thuộc hạ của Thanh Nguyên tiên quân, đều lãnh khốc vô tình giống nhau. Nếu nhiều thêm một người, ta sợ bọn họ sẽ giết ta." Hi Nhân nói một hơi.

Nói xong, hắn ta lại cảm thấy nói như vậy dường như có chút hạ thấp uy phong của mình.

Nhưng quay đầu nhìn Ô Tinh Tinh, lại phát hiện nàng hoàn toàn không để ý đến vấn đề này.

Ô Tinh Tinh nhăn mày, nói: "Thanh Nguyên tiên quân không lãnh khốc vô tình như vậy"

Hi Nhân: "Ngươi không sợ hắn? À... Cũng đúng, ngay cả Thần quân ngươi cũng không sợ."

Nói đến Thần quân, Hi Nhân lập tức dừng miệng.

Sợ sẽ khơi gợi lại hồi ức ngày đó.

Lúc này Hi Nhân thật sự mệt mỏi, hắn ta chậm rãi đứng dậy nói: "Tĩnh Hải có một đặc sản, tên là hoa Tu Du*. Nếu ngươi thích thì cứ nói, khi trở về ta sẽ lấy một ít. Ngày mai ta còn phải đến Tĩnh Hải."

Ô Tinh Tinh: "Thôi bỏ đi, để tránh việc ngươi đột nhiên tức giận."

Mặt Hi Nhân cũng ngại ngùng đến hoảng, cũng cảm thấy lúc trước thật sự làm mất khí độ của Thượng tiên.

"Ngày ấy là do đầu ta bị choáng váng, sau này nhất định sẽ không như vậy." Hắn ta cũng không hề hỏi Ô Tinh Tinh có muốn hoa hay không, nghĩ thầm ngày mai cứ lấy một ít, mang về tạo bất ngờ cho nàng.

Hi Nhân thở dài, nói: "Ta đi đây."

Ô Tinh Tinh gật đầu: "Được được, ngươi đi đi."

Hi Nhân bước về phía cửa.

Vẫn chưa đi được xa đã đụng phải sủng cơ của hắn ta.

"Thượng tiên." Nữ tử run bần bật, nhào thẳng vào lòng ngực hắn ta.

Hi Nhân chỉ nghĩ nàng ta đang ghen tị, đẩy nàng ta ra nói: "Ngày mai lại nói."

Sự ủy khuất trên mặt nữ tử càng đậm hơn: "Hai ngày nay ta và các muội muội sắp bị hù dọa chết rồi"

Hi Nhân buồn bực: "Ai dọa các ngươi?"

Chẳng lẽ còn muốn cáo trạng Ô Tinh Tinh sao?

"Không dám nói..."

"Cái gì không dám nói?" Trong lòng Hi Nhân rất tức giận: "Ngươi đừng vội..."

"Ngày ấy bọn ta tới tìm ngươi, ai biết lại gặp được Thanh Nguyên tiên quân, bọn ta sợ đến mức lông rơi đầy đất, sau khi trở về dù như thế nào cũng không được yên lòng. Vốn dĩ nghỉ dưỡng hai ngày sẽ tốt hơn, ai ngờ hôm nay lại đụng phải Tiên quân, sợ tới mức ba hồn sáu phách cũng bay mất... Xưa nay Thanh Nguyên tiên quân đều ở Bát trọng thiên, sao bây giờ lại luôn đến Thất trọng thiên thế?" Nữ tử nói xong rồi khóc lên.

"Hôm nay... Tiên quân tới?" Hi Nhân sửng sốt.

"Đúng vậy. Thượng tiên không biết sao?" Nữ tử cũng sửng sốt.

Hi Nhân rơi vào sự im lặng.

Vì sao Tiên quân lại đột nhiên đến đây? Thế nhưng hắn ta hoàn toàn không biết gì cả.

Bởi vì ngày ấy Thanh Nguyên tiên quân nói không quen biết Ô Tinh Tinh, giọng điệu rất lạnh lùng và quyết đoán, Hi Nhân hoàn toàn không nghĩ đến trên người Ô Tinh Tinh.

Hắn càng nghĩ càng hoảng sợ...

Chẳng lẽ cuối cùng Thần quân cũng bắt đầu chán ghét tộc Phượng Hoàng của chúng ta sao, tiên quân chuyên đến đây để bắt lấy nhược điểm của hắn ta?

Những nghĩ lại với thân phân của Tiên quân hoàn toàn không cần thiết phải như thế...

Hắn ta đột nhiên phản ứng lại.

Hắn có thể hỏi!

Hắn lập tức hỏi nữ tử: "Ngươi nhìn thấy Tiên quân đi về hướng nào?"

Nữ tử nói: "Ta nào dám nhìn thẳng vào Tiên quân? Thế nhưng… khi ta quỳ xuống đất hành lễ, mơ hồ nhìn thấy... Hình như Tiên quân đi về phía bên kia."

Nàng ta giơ một ngón tay chỉ lên.

Hi Nhân nhìn lên.

Đó không phải là nơi Ô Tinh Tinh ở sao?

Hắn thật sự tới tìm Ô Tinh Tinh?

Không phải đã nói không quen biết sao?

Hi Nhân căm giận nghĩ.

Đúng, hắn ta đã biết.

Chắc chắn là Tiên quân âm thầm coi trọng Ô Tinh Tinh!

Lúc này bọn họ nào đâu biết rằng, lại qua hai ngày, Thanh Nguyên tiên quân còn muốn đến lần nữa.

Chim ở trên đảo này, không biết đã rớt bao nhiêu lông.

Ngày thứ hai.

Phục Hổ vẫn đến đưa Hi Nhân đi như cũ.

Hôm qua Hi Nhân tuần tra Tĩnh Hải, trong lòng căm giận.

Hôm nay liền cam tâm tình nguyện hơn nhiều.

Hắn bắt đầu sưu tầm hoa Tu Du.

Hoa Tu Du không màu trong suốt.

Lớn lên ở trong biển, xen lẫn một chỗ với nước biển, càng không dễ phân biệt.

May mà tộc Phượng Hoàng đều có một đôi mắt sắc bén. Hoặc nên nói, chỉ cần là chim thì đều có đôi mắt vô cùng tốt.

Sau đó khoảng nửa canh giờ trôi qua.

Hi Nhân liền rơi xuống biển.

Phượng hoàng thích lửa không thích nước.

Tĩnh Hải lại cực kỳ đặc biệt, sau khi chìm xuống sẽ không dễ nổi lên, giống như rơi vào trong bùn lầy vậy.

"Tướng quân cứu ta với..."

Phục Hổ tướng quân thầm mắng: "Tiên quân lệnh ta đến đây canh chừng thứ này này, còn không bằng kêu ta đi đánh mười tên tộc A Tu La."

Chờ sau khi vớt Hi Nhân lên.

Lại nghe hắn ta nói hoa Tu Du đã rơi xuống biển.

Phục Hổ lập tức giận sôi máu.

"Hoa Tu Du rời khỏi Tĩnh Hải, sống không được 10 ngày sẽ khô héo. Người nào lại nghĩ ra việc dùng cái này để vui chơi chứ? Xin hỏi thượng tiên đã tuần tra Tĩnh Hải xong chưa"

Bình Luận (0)
Comment