Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 444

Chương 444 -
Chương 444 -

Hi Nhân nói thẳng ngày mai sẽ tiếp tục tuần tra.

Sắc mặt Phục Hổ âm trầm: "Đại chiến sắp tới, sao có thể để thượng tiên đẩy tới đẩy lui như vậy."

Hi Nhân thầm nghĩ, hôm nay trở về, nhất định phải cùng A Tinh của hắn ta ngồi một chỗ, mắng Phục Hổ một trận thật tốt!

Mắng hết một buổi tối!

...

Lại là một ngày mới.

Một trận gió thổi tới, đột nhiên đẩy vào cánh cửa đang đóng chặt. Cánh cửa lặng yên không một tiếng động mở ra.

Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi đi vào bên trong, lại thấy người ngủ trên giường không hề nhúc nhích.

Nếu là Hi Nhân tới, nàng cũng không nhận ra?

Thanh Nguyên tiên quân liền đứng ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh.

Nếu đổi thành người khác, khi ở dưới tầm mắt này của Tiên quân vốn nên cảm thấy sợ hãi từ lâu.

Nhưng nàng thì không.

Nàng ngủ rất say, thậm chí còn trở mình.

Cái đuôi đâm lên tấm thảm mỏng trên người nàng, chui ra, diễu võ dương oai rồi lung lay hai cái, sau đó lại ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Lúc này Thanh Nguyên tiên quân mới mơ hồ biết được, lời nói "Đại sư tỷ thích sờ ta" ngày đó nàng nói là có ý gì.

Không biết qua bao lâu.

Cuối cùng Ô Tinh Tinh cũng chậm rãi mở bừng mắt.

Nàng lật người qua, liếc mắt một cái liền thấy Thanh Nguyên tiên quân.

Nhưng nàng không hề kinh ngạc, chỉ chậm rãi ngồi dậy, một tay đặt lên tấm thảm mỏng, tóc xõa xuống vai như áo choàng, lười biếng nói: "Chàng đã đến rồi..."

"Hôm nay Phục Hổ cũng không đi theo sao?" Ô Tinh Tinh xem xét, nói: "Hắn ta thật sự không khiến người ta thích, tối hôm qua Hi Nhân một hai phải cùng ta mắng hắn ta..."

"Tối hôm qua?"

"Ừ."

Ô Tinh Tinh nhảy xuống từ trên giường, cái đuôi cũng run run.

Giờ phút này tâm trạng của Tiên quân vô cùng phức tạp.

Một lớp băng thật dày đóng lên lục phủ ngũ tạng, lúc này như bị người khác cầm một cái thiết chùy nhỏ, Từ từ đập vào, đã bị nứt.

Ô Tinh Tinh tự mình lẩm bẩm: "Hôm nay nên nói chuyện gì cho chàng nghe đây? Hay là nói chuyện khi chúng ta ở Tuyết Quốc đi..."

Tiên quân đột nhiên không muốn nghe.

Đó cuối cùng cũng chỉ là một đoạn hồi ức của nàng và Tùy Ly mà thôi.

"Khi ta lịch kiếp ở nhân gian, dùng tên giả Tất Tu, sinh ra trong một gia đình phú hộ. Phú hộ gặp chiến loạn, ném ta đi, ta lưu lạc khắp nơi gặp được một lão đạo đi chân trần, lúc này mới đi theo ông ấy bước lên con đường tu tiên..." Thanh Nguyên tiên quân đột nhiên lên tiếng.

Hắn nói một câu chuyện xưa.

Đầu tiên Tất Tu vào một tông môn nhỏ, rồi sau đó dần dần trở nên lợi hại, mới tiến vào một đại tông môn.

Từ đó về sau làm quốc sư cho một hoàng đế nhân gian trong mười năm.

Lại qua trăm năm, mới trở về Tiên giới.

"Đó là ký ức của ta." Thanh Nguyên tiên quân nói.

Hắn rũ mắt nhìn nàng: "Không phải ta không tin ngươi."

Ô Tinh Tinh ngây dại.

Chẳng lẽ... Tùy Ly còn cõng nàng, trải qua một thế giới khác?

Thanh Nguyên tiên quân muốn nói cho nàng biết, không phải những việc nàng làm là vô ích. Hắn có rất nhiều ký ức, chỉ là trong trí nhớ này không có nàng, không có tất cả những gì nàng nói.

Cũng không phải hắn cố ý nói không quen biết nàng.

Nhưng sau khi Ô Tinh Tinh ngây người một lúc.

Trong đáy lòng Thanh Nguyên tiên quân đột nhiên dâng lên chút hối hận.

Nàng có thể cảm thấy hắn thật sự không phải Tùy Ly không?

Sau đó vừa đi vừa khóc, có lẽ... Không bao giờ đến Thất trọng thiên nữa.

Một sự yên lặng khôn cùng bao phủ tòa nhà này.

Thanh Nguyên tiên quân đột nhiên lấy ra một đồ vật từ hư không, đưa đến trước mặt Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh lấy lại tinh thần: "... Đây là cái gì?"

Đó là một miếng ngọc giản.

Phía trên có kim quang nhàn nhạt.

"Lấy từ Thiên Quân các, bên trong có lẽ có thứ ngươi nói, có thể giải trừ áp chế ký ức hoặc các cấm chế pháp thuật tương tự khác." Thanh Nguyên tiên quân lạnh nhạt nói.

Mặt mày Ô Tinh Tinh lập tức sáng ngời.

Nàng nhận lấy ngọc giản, lật qua lật lại nhìn thử: "Ừm… Làm sao có thể đọc được đồ vật bên trong?"

"Ngươi không biết?"

Ô Tinh Tinh quay đầu mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

Thanh Nguyên tiên quân cầm lấy tay nàng.

Trong chớp mắt khi da thịt chạm vào nhau, động tác của Thanh Nguyên tiên quân chậm lại, trong đầu tựa hồ có đoạn ký ức ngắn ngủi nào đó nhanh chóng xẹt qua.

"Hả? Sau đó thì sao?" Ô Tinh Tinh thúc giục hỏi.

Thanh Nguyên tiên quân nhắm mắt lại: "Ta thấy thì ngươi sẽ thấy."

Ô Tinh Tinh học theo nhắm hai mắt lại, trong đầu liền hiện lên rất nhiều kí tự. Những kí tự đó bay trong không trung rồi hợp thành những dòng chữ có nghĩa.

Nhưng mà...

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Có mấy chữ ta không biết."

Thanh Nguyên tiên quân mở mắt ra: "Không biết?"

Ô Tinh Tinh không hề đỏ mặt: "À. Rất nhiều chứ đều là chàng dạy ta, tên của chàng cũng là do chàng dạy ta nên viết như thế nào."

Ta không phải Tùy Ly.

Lời nói tới bên miệng, nhưng lần này Tiên quân không nói ra.

Thanh Nguyên tiên quân đưa ngọc giản cho Ô Tinh Tinh, sau đó liền rời đi.

Khi rời đi, nhóm sủng cơ của Hi Nhân cũng rất xui xẻo, thế nhưng lại gặp hắn, lập tức run bần bật, ngay cả cửa viện của mình cũng không đi ra.

Lại một ngày trôi qua.

Ô Tinh Tinh khó khăn trắc trở lĩnh hội được một chiêu trong những pháp thuật đó.

Quân thiên các ở Cửu trọng thiên, ngọc giản được thấy ra từ trong đó đương nhiên không phải là vật bình thường.

Có vài loại pháp thuật tu luyện đều có cửa ải cần vượt qua.

Những cửa ải trong đó, có vài loại là thiết lập trên huyết thống, cũng có vài loại thiết lập dựa trên tiên lực.

Tóm lại thật sự có chút khó học.

Ô Tinh Tinh xoa đầu, lại ghé vào bên bệ cửa sổ.

Nếu là khi còn ở Tuyết Quốc, nàng tất nhiên sẽ không kiên nhẫn học tập. Hiện giờ còn có thể yêu cầu mình học tập nghiêm túc một lúc.

Bình Luận (0)
Comment