Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 445

Chương 445 -
Chương 445 -

"Vút".

Một tiếng gió cực nhỏ vang lên.

Ô Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn lại.

Quả nhiên... Là Tùy Ly lại tới nữa.

Thanh Nguyên tiên quân bước vào cửa, có chút quen cửa quen nẻo.

Hắn giơ tay lên hư không, lại lấy ra hai miếng ngọc giản. Hắn đưa ngọc giản đến trước mặt Ô Tinh Tinh.

"Đây cũng là pháp thuật loại bỏ cấm chế sao?" Ô Tinh Tinh nhỏ giọng thở dài, nói: "Những cái lúc trước ta còn chưa học xong."

Chỉ dựa vào một mình nàng, khi nào mới có thể cứu Tùy Ly?

Thanh Nguyên tiên quân lại nói: "Không phải."

"Hả?"

"Là pháp thuật khác. Đều là các bí thuật phong ấn ở Quân Thiên các." Hắn dừng một chút, hỏi: "Muốn học sao?"

Ô Tinh Tinh: "Đúng đúng đúng! Học."

Nàng giơ tay lên nhận lấy, ngay sau đó mở bàn tay ra.

Thanh Nguyên tiên quân rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay nàng.

Vân tay của nàng vô cùng rõ ràng, làn da ở lòng bàn tay trắng hồng, có lẽ rất mềm mại.

"Sao chàng lại không vươn tay?" Ô Tinh Tinh thúc giục hắn.

Thanh Nguyên tiên quân lạnh nhạt hít vào một hơi, mới bắt lấy tay nàng.

Vẫn là mượn mắt của Thanh Nguyên tiên quân, Ô Tinh Tinh có thể thấy rõ trong nội dung trong ngọc giản.

Những dòng chữ rõ ràng xâm nhập vào trong đầu nàng.

Như vậy trong thời gian ngắn nàng sẽ không quên những nội dung này.

Lại mở mắt ra, Ô Tinh Tinh đã nhớ tất cả những thứ được đưa vào thức hải, không cần ngọc giản nữa.

"Đưa lại cho chàng?"

Thanh Nguyên tiên quân: "Giữ lại đi."

Ô Tinh Tinh cũng hiểu: "À, vậy thì cứ giữ lại. Thứ này có thể ném người rất đau đấy."

Khóe miệng Thanh Nguyên tiên quân co giật một chút, như đang nở nụ cười.

Trong ngọc giản có rất nhiều linh khí.

Nếu phía trên có khắc phù văn, nó thật sự có thể biến thành pháp khí.

Rất hiển nhiên, nàng cũng không biết những thứ đến tột cùng khó có được như thế nào, cầm trong tay có bao nhiêu chỗ tốt.

Hôm nay Thanh Nguyên tiên quân cũng không ở lại lâu lắm.

Đưa ngọc giản xong hắn liền đi.

Chỉ là khi đi đến cửa, hắn dừng bước chân, xoay người.

Ô Tinh Tinh kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Sao vẫn còn chưa đi?

Thanh Nguyên tiên quân đứng ở đó một lát, hầu kết lăn xuống: "Muốn ôm không?"

"A?" Tới quá đột ngột, Ô Tinh Tinh có chút không phản ứng kịp.

Ánh mắt của Thanh Nguyên tiên quân vẫn hờ hững như cũ, nhưng hắn lại nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.

Hắn nói: "Có lẽ... Như vậy sẽ nhớ ra chút gì đó."

Ô Tinh Tinh cười nói: "Đúng vậy đúng vậy."

Sau đó nàng không hề dừng lại, nhảy xuống từ trên giường đệm, chạy như bay về phía hắn, ôm chầm lấy eo hắn.

Cơ thể Thanh Nguyên tiên quân cứng đờ, nhưng rất nhanh đã giãn ra.

"Chàng ôm ta đi." Ô Tinh Tinh thúc giục nói.

Nàng chôn vào trước ngực hắn, thân mật như vậy, giọng nói phát ra giữa răng môi có chút ồm ồm.

"Chàng không ôm sao?" Nàng lại hỏi.

Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi nâng cánh tay lên, vòng tay ôm lấy eo nàng.

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Ừ, chính là như vậy."

Hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng thật chặt.

Ô Tinh Tinh thật vui vẻ, nhẹ nhàng gọi: "Tùy Ly." Nàng dụi đầu vào lòng ngực hắn hai cái, dường như không muốn xa rời, nũng nịu nói: "Ta rất nhớ chàng."

Hốc mắt Thanh Nguyên tiên quân bỗng dưng nóng lên.

Dường như xuất từ bản năng nào đó

Nhưng trong đầu hắn lại vang lên một giọng nói rõ ràng: Ngươi chưa chắc đã là Tùy Ly. Cho dù phải, thì ngươi và hắn ở nhân gian cũng hoàn toàn khác biệt.

Hắn muốn buông nàng ra.

Nhưng lúc này, Ô Tinh Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi hắn: "Chàng không muốn hôn ta một chút sao? Có lẽ như vậy có thể nhớ được nhiều hơn!"

Lần này Thanh Nguyên tiên quân không dừng lại quá lâu, hắn chợt cúi người, hôn lên môi nàng.

Ô Tinh Tinh bị hôn đến mức không kịp phòng bị.

…Thật ra ta chỉ muốn chàng hôn trán ta một chút mà thôi.

Nàng hơi hé môi ra, thở hổn hển.

A.

Có chút không thở nổi.

Chờ đến khi nàng vô thức liếm lên môi hắn.

Thanh Nguyên tiên quân mới buông nàng ra

Hắn cứng đờ đứng ở nơi đó.

Tuy nhiên Ô Tinh Tinh không hề có cảm giác, nàng nâng mặt hỏi hắn: "Thế nào?"

Thanh Nguyên tiên quân dùng sức mím môi dưới, phun ra thanh âm: "... Dường như, có một ít ấn tượng."

"Thật sao thật sao? Chàng nhớ tới đoạn ký ức nào vậy? Này, là khi hôn ta trong Yêu cảnh sao? Hay là khi hôn ta ở Kiêm Hà Cung?"

Thanh Nguyên tiên quân: "..."

Hôn như vậy có quá nhiều không?

...Có chút ghen tuông.

Ảnh mắt Thanh Nguyên tiên quân thay đổi một chút, hắn nói: "Kiêm Hà Cung."

"Vậy chàng nhớ lại Tân Ngao xem, có ấn tượng gì không?"

"Có... Một chút."

"Thật tốt quá, chúng ta còn muốn cùng nhau đi tìm hồn phách của Tân Ngao đấy."

Ô Tinh Tinh rất vui vẻ, vui vẻ đến mức cái đuôi cuộn lên, nhẹ nhàng quét qua mắt cá chân của Thanh Nguyên tiên quân.

Ánh mắt Thanh Nguyên tiên quân chợt lóe, lên tiếng: "Ừ."

"Được rồi, chàng đi đi." Ô Tinh Tinh thỏa mãn nói.

Thanh Nguyên tiên quân nhìn nàng.

Trong đầu có một ý nghĩ phát triển không thể ức chế.

Nếu biết sớm nàng sẽ vui vẻ như vậy, nếu ngày ấy nàng ngồi dậy từ trong quan tài, vùi đầu vào lòng ngực hắn, hắn nói một câu có quen biết nàng...

"Ta đi đây." Thanh Nguyên tiên quân dứt lời, cuối cùng mới xoay người đi ra ngoài.

Ô Tinh Tinh đứng ở cửa: "Ngày mốt chàng còn đến không?"

Thanh Nguyên tiên quân nói: "Đến." Hắn dừng một chút: "Ngày mai cũng đến."

"Tốt quá tốt quá." Ô Tinh Tinh cười đến mức đôi mắt nheo lại: "Ta chờ chàng."

Ngày hôm sau Thanh Nguyên tiên quân đến đúng lời hẹn.

Hắn hỏi Ô Tinh Tinh: "Hai ngày nay Hi Nhân thượng tiên còn đến tìm ngươi nói chuyện không?"

"Không có, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy"

"Ừ."

Giọng nói rơi xuống, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Sau đó lại sờ cái đuôi của nàng.

Đuôi Ô Tinh Tinh ngứa đến duỗi thẳng, sau đó liền thu đuôi về.

"...Không thể sờ sao?"

"Cũng không phải, vì chàng sờ nhẹ quá nên hơi ngứa. Chàng hãy sờ mạnh một chút."

Hầu kết Thanh Nguyên tiên quân lăn lên lăn xuống: "... Ừ."

Bình Luận (0)
Comment