Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 446

Chương 446 -
Chương 446 -

Hắn cúi người, bấm tay, bắt được chóp đuôi của nàng.

Lần này lại dùng thêm chút sức lực, vuốt ve, xoa bóp.

Nàng liền ngoan ngoãn ngồi ở đó mặc cho hắn sờ.

Thanh Nguyên tiên quân không nhịn được nghĩ.

…Cho dù hắn là ai, là Thanh Nguyên tiên quân, là Tùy Ly ở nhân gian, cuối cùng đều không nhịn được mà thích nàng.

Dường như đây là lần đầu tiên Thanh Nguyên tiên quân sờ một thứ như thế này, hắn cầm lấy cái đuôi chả Ô Tinh Tinh vuốt ve hơn nửa canh giờ.

Hắn không hề cảm thấy chán, nhưng Ô Tinh Tinh đã cảm thấy rất phiền chán..

Nàng nhìn hắn, hỏi: "Nhớ ra cái gì rồi sao?"

Thanh Nguyên tiên quân: "Không có."

Ô Tinh Tinh "Vút" một tiếng thu đuôi về.

Vậy là không cho sờ?

Thanh Nguyên tiên quân vuốt ve đầu ngón tay, gọi: "A Tinh."

Ô Tinh Tinh dựng tai lên: "Hả?"

Thanh Nguyên tiên quân nhìn nàng.

Hắn nhận ra dường như muốn xưng hô thân mật như vậy, cũng không phải một việc rất khó.

Hắn nhanh chóng mở miệng hỏi nàng: "Đã học được pháp thuật trong ngọc giản chưa?"

Ô Tinh Tinh thấp giọng nói: "Có hơi khó."

Khi nói nàng còn có chút chột dạ.

Chậm chạp không học được, thật giống như việc nàng muốn giúp Tùy Ly khôi phục ký ức, không thể nào cố gắng hết sức được.

"Không sao. Dù để Hi Nhân học, hắn ta cũng học không được. Đây vốn chính là pháp thuật tối cao của Cửu trọng thiên, người bình thường ngay cả xem cũng xem không hiểu." Thanh Nguyên tiên quân dừng một chút, nói: "Ta dạy cho nàng."

Ô Tinh Tinh nở nụ cười: "Ừ. Khi ở Tuyết quốc chàng cũng dạy ta như thế. Có một năm mùa đông rất lạnh, trong cung không đủ than củi, nếu mở cửa sổ thì sẽ bị gió thổi vào, thổi rất mạnh, lạnh đến tận xương cốt, nhưng nếu không mở cửa sổ thì lại rất ngột ngạt. Chàng liền mặc áo khoác của Tân Ngao, bọc ta vào bên trong. Sau đó chúng ta ngồi trước bàn sách, ta vừa ăn bánh gạo trên bếp lò, chàng ở một bên đọc sách cho ta nghe."

Thanh Nguyên tiên quân đứng ở nơi đó, lẳng lặng nghe nàng nói xong.

Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, đôi mắt lạnh như băng của hắn đã có thêm một chút dịu dàng.

Lúc này gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi tới trên người, nhưng vừa ấm áp lại dịu dàng.

Tiên giới không có mùa đông.

Nơi này vĩnh viễn ấm áp như mùa xuân.

Nhưng Thanh Nguyên tiên quân đột nhiên cảm thấy Tuyết Quốc có mùa đông, lại càng có ý tứ.

So với nơi buồn tẻ, một cảnh không hề thay đổi ở Tiên giới, tốt hơn rất nhiều.

Hắn khom lưng ôm lấy eo Ô Tinh Tinh, ôm nàng lên.

Ô Tinh Tinh: "Hả?"

"Là như thế này sao?" Hắn ôm nàng ngồi xuống.

Nhưng mà... Bây giờ cũng không lạnh.

Ô Tinh Tinh vặn vẹo cơ thể.

Sau đó trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.

Chờ đến khi dạy pháp thuật xong cho Ô Tinh Tinh cũng đã hơn nửa canh giờ sau.

Bên trong Tiên giới, ai có thể mời Thanh Nguyên tiên quân đến làm thầy chứ?

Nói hắn là thần tiên lợi hại nhất Tiên giới cũng không quá.

Hắn dạy Ô Tinh Tinh đương nhiên là làm ít công to.

"Ngày mai nàng có thể thử thi triển pháp thuật với Hi Nhân." Khi Thanh Nguyên tiên quân rời đi, thấp giọng nói.

"Như vậy… Dường như không tốt lắm?"

"Dù sao cũng là thế hệ sau của Phượng Hoàng, chẳng lẽ lại có chuyện nàng chưởng một cái thì hắn ta sẽ chết?"

"Cũng đúng."

"Nếu nàng không ngại thì hỏi hắn một chút, có đồng ý luận bàn cùng nàng không."

"...Được!"

Ô Tinh Tinh cũng cảm thấy nên tìm một người cùng luận bàn.

Khi Tam trưởng lão dạy nàng, cũng đã nói với nàng, nếu không có người đối chiến thì khó có thể tiến bộ.

Vì thế sau đó những tu sĩ kia chủ động đến cửa khiêu khích, gần như đều là nàng ra tay xử lý.

Có lẽ ta vẫn có chút lợi hại.

Đương nhiên nàng vẫn muốn trở nên lợi hại hơn.

Khi nào mới có thể đánh thắng Thần quân đây?

Ô Tinh Tinh khe khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại không hề nhụt chí.

Buổi tối Hi Nhân trở về.

Đầu tiên hắn ta hỏi các thị nữ trên đảo: "Các ngươi có từng thấy Thanh Nguyên tiên quân tới không?"

Thị nữ lắc đầu.

Hi Nhân nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.

Hắn ta đã nói... Nếu không có việc gì thì Thanh Nguyên tiên quân đến nơi này làm gì?

Hắn lập tức đi đến viện của Ô Tinh Tinh, phát hiện thế nhưng Ô Tinh Tinh đang đợi hắn.

Hi Nhân nở nụ cười tươi.

Đương nhiên một cái đầu chim khi cười rộ lên cũng không có chỗ nào đẹp.

"Gần đây ta đã học được một ít pháp thuật mới." Ô Tinh Tinh nói.

Hôm ấy Hi Nhân đã nhìn thấy nàng tu luyện, nghe nàng nói như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hắn ta hỏi: "Muốn ta giúp ngươi xem thử, pháp thuật đã học xong chưa à?"

Ô Tinh Tinh gật đầu.

Hi Nhân liền chỉ vào những cây đại thụ che trời trong sân: "Vậy thì cứ phóng pháp thuật lên nó cho ta nhìn thử."

Ô Tinh Tinh lắc đầu: "Ta không đánh nó, đánh ngươi có được không?"

Hi Nhân ngẩn ra, ngay sau đó bật cười: "Ngươi muốn đánh với ta?"

"Đúng."

"Được rồi, ta sẽ cẩn thận một chút để không làm ngươi bị thương." Hi Nhân nhớ tới người cha của hắn ta.

"Ta ra chiêu?"

"Ngươi ra chiêu."

Trước kia cha của Hi Nhân ở Bát trọng thiên cũng sẽ chơi những trò tình- thú khuê phòng như vậy với các nữ tiên.

Đánh một chút liền ôm lấy...

Ừ, không biết hôm nay nàng...

"A!" Hi Nhân buột miệng thốt ra một tiếng đau, không có chút phòng bị nào bị đánh bay ra ngoài, lướt qua vô số phòng ốc, cuối cùng rơi vào trong hồ.

Hi Nhân chui ra từ trong nước, có chút ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu toàn bộ quá trình đã xảy ra như thế nào.

Mà ở bên này Ô Tinh Tinh cũng có chút ngây ngốc.

A?... Nàng chỉ mới ra một chiêu?

"Thượng tiên, thượng tiên làm sao vậy?" Các thị nữ trên đảo hoảng loạn đỡ lấy Hi Nhân.

"...Không có việc gì."

Hi Nhân mở cánh ra, bay trở về trước mặt Ô Tinh Tinh, vẫy vẫy nước trên cánh: "Vừa rồi ta còn chưa chuẩn bị tốt."

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Vậy chúng ta..."

Hi Nhân trầm giọng nói: "Lại lần nữa."

Bình Luận (0)
Comment