Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 449

Chương 449 -
Chương 449 -

Y nói xong, lại nhìn vạt áo của Thanh Nguyên tiên quân.

Nơi đó có không ít nếp nhăn.

Thanh Nguyên tiên quân giống như cố ý giữ lại "dấu vết" kịch liệt như vậy, nếu không hắn chỉ cần giơ tay lau một cái, đã có thể xóa đi dấu vết này.

"Là một cô nương như thế nào chứ?" Thần quân hỏi.

Thanh Nguyên tiên quân lạnh nhạt nói: "Là một cô nương ta thích."

Thần quân thở dài một hơi: "Không ngờ đến, ta lại có một ngày nghe được những lời này từ miệng Thanh Nguyên.”

"Thanh Nguyên tiên quân trưởng thành rồi, cũng đã biết thích gì đó. Ta cho rằng Thanh Nguyên ở chỗ này, cả cuộc đời vĩnh viễn cũng sẽ không biết thích một người là như thế nào."

Y nói xong, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Người làm cha như ta, thật là vui vẻ cho ngươi, cực kỳ vui vẻ."

Chỉ có Thần quân tự mình biết, giờ phút này tâm trạng của y có bao nhiêu tệ hại.

Vẻ mặt của Thanh Nguyên tiên quân vẫn bình tĩnh, hắn nhìn vào mắt của Thần quân, nói: "Cảm ơn cha."

"Không ngại thì mời cô nương kia ra, để cho ta nhìn thử một chút. Ngươi nên biết, thứ ngươi thích, cha cũng sẽ thích. Dù cho bối cảnh của nàng không được tốt, chỉ cần ngươi thích, cha cũng có thể cử hành hôn lễ cho các ngươi."

Thanh Nguyên tiên quân lên tiếng trả lời: "Vâng, vốn cũng nên dẫn đến cho cha xem một chút."

Hắn nói xong, xoay người lại đi gọi Ô Tinh Tinh.

Tư thái hào phóng như vậy, trái lại làm cho Thần quân bất ngờ.

Rốt cuộc hắn biết bao nhiêu?

Mà bên này, Thanh Nguyên tiên quân trở lại bên cạnh Ô Tinh Tinh, nhét đá kia vào trong túi trữ vật của Ô Tinh Tinh, ngay sau đó nắm lấy cổ tay nàng.

Mấy ngày nay cầm tay nàng ngày càng thuần thục, tiên quân làm ra động tác này, giống như không có chút e ngại nào.

"Sợ không?" Thanh Nguyên tiên quân hỏi nàng.

Ô Tinh Tinh lắc đầu: "Lúc trước ta có đi gặp y, cũng không sợ."

Thanh Nguyên tiên quân nói: "Y đào trái tim của nàng." Giọng nói của hắn mang theo một chút thương tiếc không nhịn được.

Ô Tinh Tinh nhíu mày: "Đúng vậy, rất đau. Nhưng mà... Ta không thể sợ y. Càng sợ y, y càng vui vẻ đó."

Thanh Nguyên tiên quân không nhịn được vui ve tóc của nàng: "Nàng thật thông minh."

Ô Tinh Tinh hỏi hắn: "Chàng muốn dẫn ta đi ra ngoài gặp y sao?"

“Ừ." Hắn cúi người xuống.

Trong đầu của nàng lập tức vang lên âm thanh của hắn.

Hắn nói: "Chuyện còn lại ta đều đã sắp xếp hết rồi."

Chuyện còn lại?

Ô Tinh Tinh không biết hắn sắp xếp hết là cái gì.

Nàng cũng không biết trí nhớ của hắn đã khôi phục đến trình độ nào.

Nhưng Tùy Ly vĩnh viễn đều thông minh còn rất đáng tin tưởng!

Nàng chỉ cần tin hắn là được rồi.

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng ừ một tiếng, nắm lấy tay của hắn, cùng nhau đi ra ngoài.

Thần quân không ngờ đến Thanh Nguyên thật sự dẫn người đến.

Thiếu nữ mặc quần áo mới, phía trên không có chút máu tươi nào.

Dây cột tóc màu xanh lay động theo gió, làm cho da thịt của nàng càng trắng nõn, giống như ngọc như sứ vậy.

Trên mặt nàng vẫn không có chút sợ hãi nào.

Rõ ràng chính là một thân thể sống...

Thần quân nhìn chằm chằm vào nàng.

Sao vẫn còn sống?

Thần tiên bị mất trái tim sẽ chết, huống chi là nàng?

Y đã giết chết nàng.

Y xóa đi trí nhớ của Thanh Nguyên.

Nhưng hết lần này đến lần khác... Thanh Nguyên vẫn tìm được nàng, thậm chí vẫn thích nàng. Cái loại cảm giác có thứ gì đó chạy ra khỏi khống chế của mình, thật sự làm cho y vô cùng khó chịu.

Nhưng dần dần Thần quân mỉm cười đi đến, y hỏi Ô Tinh Tinh: "Ngươi nhận ra ta không?"

Ô Tinh Tinh do dự một chút, đáp: "Không quen."

Chuyện nàng chết đi sống lại quá kỳ lạ.

Lỡ như người này lại muốn móc tim của nàng thì sao?

Nàng còn có thể sống lại hay không?

"Ta là cha của Thanh Nguyên, Thần quân Việt Tàm."

“... Vâng."

Lần này Thần quân càng nghi ngờ hơn.

Nàng thật sự không nhận ra y?

Vậy trí nhớ bị moi tim đã bị mất?

Nói cách khác, Thanh Nguyên còn hồn nhiên chưa biết tất cả những gì y làm?

Hay là nói.

Vẻ mặt, phản ứng của bọn họ lúc này, đều là giả vờ?

Thần quân cũng không chắc chắn.

Loại tính toán không được này, càng làm cho y khó chịu hơn.

Nếu không vạch trần, vậy Thần quân cũng tiếp tục diễn thôi.

"Là xấu hổ đi? Nếu là ta cha của Thanh Nguyên, từ nay về sau ngươi cũng có thể gọi ta là cha."

Ô Tinh Tinh rất không vui.

Tân Ngao mới là cha.

Chỉ có Tân Ngao!

Ai, vì diễn.

Ai bảo hôm nay nàng vẫn không đánh thắng được Thần quân chứ?

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng gọi: "Cha?"

"Tiếng nhỏ như vậy? Quả nhiên là đang xấu hổ rồi." Thần quân cười nói. Ngay sau đó làm bộ như không biết, hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thanh Nguyên: "Hi Nhân cướp."

"Hả? Hi Nhân to gan! Nên trừng trị hắn ta một trận mới được." Thần quân làm ra vẻ tức giận.

Ngay sau đó y lại nói: "Nếu hôm nay gặp được, Thanh Nguyên dứt khoát mang nàng đến Cửu trọng thiên ở cùng đi."

Ô Tinh Tinh lặng lẽ nhíu mày.

Là muốn ở cùng một chỗ với Thần quân sao?

Vậy mỗi ngày áp lực thật lớn nha.

Chỉ là suy nghĩ một chút, ừ, có câu này nói thế nào đây, đúng rồi...Hiểu địch nhân, thì mới có thể đánh bại được y. Là nói như thế đúng không?

"Bái kiến Thần quân." Phượng đỏ rực đột nhiên đi đến, quỳ xuống bên cạnh Thần quân.

Thần quân đến, cuối cùng kinh động toàn đào.

Hi Nhân quỳ ở phía trước, các loại chim lớn nhỏ khác thì quỳ ở phía cuối, bọn họ run rẩy hành lễ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nỗi sợ bao phủ toàn bộ bọn họ.

Nhất là mấy sủng cơ của Hi Nhân khóc không ra nước mắt.

Đầu tiên là tiên quân, bay giờ ngay cả Thần quân cũng đến.

Hết lần này đến lần khác Thần quân đích thân đến, tất cả mọi người đều phải bái kiến.

Thật sự là hù chết chim rồi!

Lại tới thêm hai lần này, chỉ sợ ai cũng sợ hãi đến rụng lông thành chim trọc mất.

Thần quân xoay người, liếc nhìn bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment