Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 448

Chương 448 -
Chương 448 -

Thần quân đột nhiên ngắt lời: "Ngươi nói tiên quân nhiều lần đi đến chỗ Hi Nhân?"

Phi Long đáp: "Vâng."

Thần quân cúi đầu, đôi mắt trở nên âm trầm không rõ.

Hồi lâu sau, Thần quân mới nói: "Ngươi nói tiếp đi."

Phi Long kể lại tình cảnh hôm nay mình đến gặp Hi Nhân.

Nhấn mạnh Hi Nhân bị thuật khống chế thần thú đánh.

Cuối cùng nói: "Ta muốn bày tiệc mời tiên quân đến, cho Hi Nhân một cơ hội xin lỗi."

Thần quân lạnh nhạt nói: "Không cần, Thanh Nguyên sẽ không đi."

Trên mặt Phi Long lộ ra vẻ sợ hãi: "Thần quân...."

"Chỉ là nể mặt những cống hiến mà tộc của ngươi đối với tiên giới, ta sẽ đích thân hỏi Thanh Nguyên thay ngươi."

"... Vâng. Khấu tạ Thần quân." Phi Long vừa nói vừa dập đầu.

Dập đầu xong, Phi Long cũng không dám ở lại lâu, lập tức thối lui ra đại điện.

Sau khi đi ra khỏi cung điện, Phi Long thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cũng không phải Thần quân có bất mãn đối với bọn họ.

Trong này nhất định có chỗ không đúng.

Chỉ là nghĩ đến trong nháy mắt vừa rồi, trên mặt Thần quân lóe lên một vẻ quái dị, trong lòng Phi Long biết, chuyện tiếp theo mình không cần phải quản nữa.

"Tại sao ngươi lại đi nhiều lần như vậy?" Thần quân cong ngón tay gõ lên tay vịn của ghế, ánh mắt lạnh như băng.

Y tự hỏi tự trả lời: "Là bởi vì trên đảo của Hi Nhân có "tiểu yêu quái" đó? Nhưng mà nàng đã chết rồi mà. Ngươi thật sự làm cho người cha này xem không hiểu."

Mà bên kia, sau khi Hi Nhân trở về, không nhắc đến chuyện so tài nữa.

Tất nhiên phượng hoàng có pháp bảo lợi hại.

Ví dụ như lửa phượng hoàng.

Nhưng nếu đốt chết Ô Tinh Tinh, hắn ta không nỡ. Cứ như vậy không thể làm khác hơn là xóa bỏ.

Ngay cả đêm đó cũng không có đi quấy rầy Ô Tinh Tinh.

Rất sợ thấy nàng, sẽ không nhịn được mà tức giận.

Ô Tinh Tinh cực kỳ tiếc nuối.

Tiên giới lớn như vậy, nàng có thể tìm ai so tài đây?

Giấu tiếc nuối, Ô Tinh Tinh đi ngủ.

Ô Tinh Tinh không biết đây là ngày thứ mấy mình phi thăng.

Thanh Nguyên tiên quân lặng lẽ đi vào trong viện của nàng.

Hắn đi vào cửa, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.

Ô Tinh Tinh vẫn như bình thường, cũng không lập tức tỉnh lại.

Cũng không biết nàng đối xử với ai cũng như vậy, hay chỉ đối với một mình "Tùy Ly”.

Trong mắt Thanh Nguyên tiên quân lóe lên ánh sáng gì đó, sau đó hắn cúi đầu, hôn lên môi của nàng một cái.

Ô Tinh Tinh giống như có cảm giác, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, sau đó thì mở mắt ra, theo bản năng muốn vùng vẫy ngồi dậy.

Nhưng tay của hắn đè lên lưng nàng, lại cúi đầu xuống.

Lần này hôn sâu hơn một chút.

Thì ra nụ hôn sâu chính là cảm giác này.

Hắn không thấy tự hiểu.

Hay có lẽ nên nói là khắc vào trong xương, dù bị xóa đi trí nhớ cũng không xóa được bản năng.

Hắn cạy môi nàng ra, tiến quân thần tốc.

Ô Tinh Tinh nắm chặt lấy vạt áo của hắn.

Cũng không biết hôn như vậy bao lâu, Ô Tinh Tinh thầm nghĩ thì ra làm thần tiên còn có chỗ tốt như thế nào, hơi thở thật dài.

Thanh Nguyên tiên quân hơi cúi đầu, thấy bộ dạng thất thần của nàng mới buông nàng ta.

Ô Tinh Tinh: "Chàng..."

Thanh Nguyên tiên quân mở miệng nhanh hơn nàng, hắn nói: "Đã nhớ ra được một ít."

Ô Tinh Tinh thật sự rất vui vẻ: "Thật sao?"

Thanh Nguyên tiên quân: "Ừ."

Ô Tinh Tinh ôm lấy vai của hắn: "Vậy nếu không lại hôn thêm một chút?"

Thanh Nguyên tiên quân: "..."

Con ngươi của hắn tối sầm lại, giống như có một lớp bóng tối phủ lên trên.

Hắn giơ tay đặt lên lưng nàng, chỉ là cuối cùng không có hôn nữa.

Thanh Nguyên tiên quân thu tay lại, đứng thẳng người, lại khôi phục bộ dạng cao cao tại thường, lạnh lùng vô tình.

Hắn nói: "Bây giờ không được."

"Hả?"

"Có người đến."

Thanh Nguyên tiên quân bỗng nhiên lấy ra một vật, đặt vào lòng Ô Tinh Tinh, nói: "Ở chỗ này chờ ta."

Ô Tinh Tinh còn tưởng lại là ngọc giản?

Nàng cúi đầu nhìn một cái.

A, là một cục đá đen thui.

Thanh Nguyên tiên quân vỗ nhẹ lên gáy của nàng, có một loại thương tiếc.

Sau đó lại vỗ xuống cục đá kia.

Nhất thời đá này tỏa ra bạch quang, bao Ô Tinh Tinh vào bên trong.

Hả?

Ô Tinh Tinh trợn to mắt.

Sau khi Thanh Nguyên tiên quân làm xong những động tác này, mới đi ra ngoài.

Ô Tinh Tinh vội vàng nhìn theo hướng mà hắn đi.

Ở cửa viện, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người.

Bóng người kia mặc cẩm y màu trắng, khí tức... Có chút quen thuộc.

Là Thần quân Việt Tàm!

Ô Tinh Tinh lập tức ngồi thẳng người lên, ôm cục đá đi xuống giường.

Thanh Nguyên tiên quân cảm giác được thì dừng chân xoay người lại, nói với nàng: "Đừng động đậy, ngồi ở đó chờ ta."

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, vẫn là nghe lời của hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nàng nhỏ giọng nói: "Vậy chàng trở về nhanh một chút.”

Hắn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng.

Nàng luyến tiếc hắn.

"Ừ." Thanh Nguyên tiên quân đáp lại.

Thanh Nguyên tiên quân đi tới cửa viện bên ngoài.

Ngoài cửa viện, nam nhân đứng yên lặng ở đó. Nghe tiếng bước chân, xoay người lại, đó là một gương mặt gần giống với hắn.

Trong nháy mắt Thanh Nguyên tiên quân nghĩ, lúc nàng gặp Thần quân, rõ ràng khuôn mặt giống nhau như vậy, nhưng nàng lại không coi Thần quân là Tùy Ly.

Trong lòng nàng phân biệt rõ ràng.

Thật may mắn, hắn mới là Tùy Ly đó.

"Tại sao Thanh Nguyên ở chỗ này?" Thần quân cười hỏi.

Thanh Nguyên tiên quân hỏi ngược lại: "Tại sao cha lại ở chỗ này?"

Thần quân nói: “Ta nghe nói ngươi cứ luôn đến chỗ này, không nhịn được tò mò, thứ gì có thể thu hút Thanh Nguyên tiên quân đi đến đây."

Y vẫn cười, bộ dạng như một người cha hiền.

Bình Luận (0)
Comment