Tạm thời nước sông không tràn đến.
Nhưng Dạ Xoa ngày càng đến gần.
Thậm chí Già Lâu La ở trên không trung cũng chú ý đến bọn họ.
Nga Tham hít sâu một hơi, run sợ bất an.
Thứ ác đồ xấu xa như vậy, đều chạy đến chỗ bọn họ, sao ông ta có thể không sợ?
Nhưng ông ta cũng không thể né tránh.
Nếu không sẽ làm cho thiếu nữ bên cạnh nghi ngờ.
Ông ta không chỉ không tránh, còn xoay người lại thúc giục Ô Tinh Tinh: "Tiên tử nhanh lên, nhanh chạy đến chỗ của tiên quân, ta thay ngươi đỡ Dạ Xoa. Ngươi tuyệt đối không được bị thương..."
Nga Tham vừa nói xong, chỉ thấy Già Lâu La vốn đang chiến đấu với chim trên trời, bị đối thoại bên này hấp dẫn, không chút do dự vọt xuống.
Trong nháy mắt trái tim Nga Tham giống như ngừng đập.
Ngay trong giây phút cuối cùng.
Đột nhiên Ô Tinh Tinh chạy nhanh về phía trước.
Lúc này nam nhân ngồi trên kiệu do Già Lâu La khiêng chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó lại đứng lên, vào giờ phút này mặt nạ trên mặt người này lại càng dữ tợn hơn.
Tất cả mọi người đều bị biến cố này dọa sợ.
Ngay cả Thanh Nguyên tiên quân cũng hoàn toàn không ngờ đến.
Nga Tham chỉ kịp khạc ra một câu ngạc nhiên: "Tiên tử?" Sao lại tự mình chịu chết chứ? Đây còn dễ dàng hơn ông ta tưởng tượng.
Mà bên này, Thần quân nhíu mày lại: "Nàng muốn làm gì?"
Phục Hổ thì buộc miệng nói: "Nàng điên rồi? Lúc này đột nhiên làm ra hành động như thế, chẳng phải là kéo chân sau của tiên quân sao?”
Chỉ thấy Ô Tinh Tinh từ chỗ cao nhảy xuống, nhảy đến chỗ nam nhân trên kiệu kia.
Phía dưới chính là nước sông màu đỏ vô biên.
Nếu té xuống, nàng sẽ bị nhấn chìm.
Hoặc có lẽ, A Tu La tàn nhẫn sẽ dùng vũ khí trong tay, xuyên qua ngực của nàng.
Nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Nam nhân kia đón được nàng.
Lần này ngay cả Dạ Xoa và Già Lâu La cũng dừng động tác lại.
Các tiên nhân đểu ngẩn ra.
Thần quân thì đột nhiên đứng lên, nghi ngờ và khiếp sợ đồng thời xuất hiện trong lòng của y, sắc mặt của y vô cùng khó coi.
Phụ Hổ... Phục Hổ nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy sắc mặt của Thanh Nguyên tiên quân lúc này... Có chút... không dễ nhìn.
Trong lúc nhất thời, Thất trọng thiên yên lặng như chết.
Mà bên này Ô Tinh Tinh cười một tiếng: "Ta biết ngài sẽ tiếp được ta mà!"
Sau đó giơ tay lên thô bạo lấy mặt nạ của nam nhân xuống, còn tò mò hỏi: "Tại sao ngài lại mang cái mặt nạ xấu xí thế này?
Nam nhân cũng còn đang rung động trong lòng.
Sau lớp mặt nạ chính là một gương mặt uy nghiêm, con ngươi u tối lạnh lẽo, một vết sẹo dài từ mi tâm vắt ngang qua mắt, nhưng cũng không làm hại khuôn mặt vốn anh tuấn của y, chỉ là tăng mấy phần ác nghiệt lạnh lùng, để cho người nhìn không nhịn được hoảng sợ trong lòng.
Y đặt Ô Tinh Tinh xuống, lúc này giống như mới lấy lại được tinh thần, chậm rãi nói ra hai chữ: "... Thái Dương."
Ô Tinh Tinh nắm lấy tay y, dưới ánh mắt khiếp sợ của tộc A Tu La và các tiên nhân, xoay người chỉ về hướng Thanh Nguyên tiên quân.
Rốt cuộc nàng là ai.
Nàng muốn làm gì?
Trong mắt các tiên nhân đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Mà Ô Tinh Tinh thì chỉ là chỉ vào Thanh Nguyên tiên quân, nói với nam nhân: "Ngài nhìn đi, đó là Tân Ly!"
Nam nhân: "..."
Nam nhân: "Không ngồi xe lăn, không nhận ra được."
---
Mọi người cũng không biết Ô Tinh Tinh và nam nhân nói cái gì,
Ngay khi bọn họ bày trận mà đợi, đột nhiên tộc A Tu La dừng động tác tấn công lại.
Thanh Nguyên tiên quân hơi cúi đầu nói: "Tất cả dừng tay."
Mặc dù các tiên nhân không hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời của Thanh Nguyên tiên quân.
Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co.
Đến cùng không ai ra tay cả.
Mà tình huống đột ngột này đã thoát khỏi sự khống chế của Thần quân. Đầu tiên y cảm thấy tức giận, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Tiểu yêu quái, lai lịch có chút thú vị." Y nhỏ giọng nói.
Y thả ly ngọc trong tay xuống.
Ly ngọc treo ở trên không trung không rơi xuống, chỉ là trên thân ly đã chậm rãi có vài vết nứt xuất hiện.
"Các hạ là vương A Tu La?" Mà bên này Thanh Nguyên tiên quân lạnh nhạt mở miệng hỏi.
"Đầu của nó bị hư hả? Ta lấy mặt nạ xuống nó cũng không nhận ra ta? Hay là nói...." Nam nhân vươn tay sờ mặt mình: "Ta cũng không có thay đổi gì."
Ô Tinh Tinh chỉ vào mặt y nói: "Nếp nhăn sâu hơn."
"Con thì biết cái gì? Cái này gọi là dấu vết của năm tháng."
Ô Tinh Tinh bĩu môi: "Nhưng con không muốn ngài có dấu vết của năm tháng."
"Ha ha ha... Thái Dương thật sự là không thay đổi một chút nào." Y vui vẻ cười lớn.
Ngăn cách do năm tháng dài đằng đẵng tạo ra, trong chớp mắt đã được kéo gần lại.
Y vỗ đầu Ô Tinh Tinh, trong đôi mắt xám bạc toát lên vẻ tàn nhẫn vô tình, hình như có chút đỏ ửng.
Ô Tinh Tinh mặc cho y vỗ đầu, nhỏ giọng nói: "Đầu của Tân Ly không bị hư, chỉ là quên thôi."
Nam nhân dừng động tác trên tay, nhíu mày lại.
Đột nhiên y hạ lệnh: "Tất cả rút lui."
Vì vậy tộc A Tu La mênh mông cuồn cuộn tấn công đến, trong lúc bất chợt lại giống như thủy triều rút xuống.
Kể cả Ô Tinh Tinh cũng bị mang đi.
Lần này tất cả tiên nhân đều ngây người.
Ngay cả Thần quân cũng không khỏi yên lặng, nhất thời không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Phục Hổ chậm rãi tỉnh hồn lại, trước tiên nhìn về phía tiên quân đứng ở chỗ cao cách đó không xa: "Tiên quân..."
Giọng nói của Phục Hổ hơi run rẩy, trong lòng cũng có mấy phần lúng túng và lo lắng.
Lúc này những tiên nhân khác cũng không khá hơn là bao, từng người vẫn đứng cứng đờ ở chỗ đó, gần như không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Thanh Nguyên tiên quân.
Nhất thời hiện trường yên lặng như tờ.
A Tu La ngông cuồng đến đây, lại ở trước mặt tiên quân bắt vị hôn thê của hắn đi!