Ừ, mặc dù vị hôn thê này là chủ động chạy đến.
Nhưng đó cũng là một việc vô cùng nhục nhã!
"Thu vũ khí chờ đợi." Thanh Nguyên tiên quân nói xong, xoay người rời đi.
Không có ai hiểu lúc này tiên quân đang suy nghĩ cái gì.
Ngay cả Thần quân, cũng mấy đi năng lực phân tích xử lý bì chuyển biến bất thình lình này.
Ở một bên khác.
Ô Tinh Tinh ngây ngô hỏi: "Cứ đi như vậy?"
"Quá nhiều người, rất nhiều lời không tiện nói."
"Ồ, cũng đúng. Nhưng Tân Ly sẽ lo lắng..."
“Hừ, nó ngay cả cha mình cũng không nhận ra, đến lượt để cho nó lo lắng một lát cũng tốt! Bây giờ nó còn gió lạnh thổi một cái sẽ chết không? Chắc nó sẽ không lo lắng đến chết đi?”
"Vậy thì không có..."
"Vậy được rồi."
"Tân Ngao, tại sao ngài lại ở chỗ này?" Cuối cùng Ô Tinh Tinh cũng gọi tên của y.
"Gọi cha."
"Vâng, cha, tại sao cha..."
"Nói ra thì rất dài dòng, chờ trở về từ từ nói với con.. Trước tiên con nói thử đi, rốt cuộc Tân Ly xảy ra chuyện gì?"
Ô Tinh Tinh lập tức nói đến khô cả nước miếng.
Tân Ngao nghe xong thì nhíu mày càng chặt hơn: "Cho nên nói, thứ Thần quân đồ bỏ kia hạ cấm chế trên người nó đúng không?"
Ô Tinh Tinh gật đầu, lại chia sẻ những pháp thuật mà Tùy Ly dạy nàng cho Tân Ngao.
"Dựa vào một mình con học hết chỗ đó, rồi chờ giải cứu Tân Ly, nói không chừng phải chờ đến một trăm năm sau." Ô Tinh Tinh than thở, nhìn Tân Ngao, nói: "Không bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu, làm sao giải trừ cấm chế trên người của hắn đi."
Tân Ngao: "... Con nhìn cha giống như là người có thể học được mấy thứ này sao?"
Ô Tinh Tinh: "..."
Vậy Tùy Ly nên làm thế nào đây?
Tân Ngao vươn tay bóp mặt của nàng.
Ô Tinh Tinh: ?
Tân Ngao cười nói: "Ha ha, vẫn giống như khi còn bé vậy."
Ô Tinh Tinh trợn mắt nhìn y một cái, vươn tay sờ loạn lên đầu của y.
Tân Ngao cũng không tức giận, cười để cho nàng làm rối loạn tóc của mình.
Sau một lúc y mới nghiêm túc nói: "Lấy lòng dạ của thằng nhóc Tân Ly kia, chắc nó đã sớm để lại hậu chiêu rồi."
Ô Tinh Tinh buồn bực: "Con không phải là hậu chiêu của hắn sao?"
Tân Ngao: "Thái Dương nha, con nhiều lắm chỉ được tính là một trong số đó thôi."
Ô Tinh Tinh: "... Ồ."
Tân Ngao sờ đầu của nàng: "Sau mông của con là cái gì thế?"
Ô Tinh Tinh: "... Cái đuôi."
"Thì ra đuôi của con lại dài như vậy..." Tân Ngao cười nói: "Thảo nảo lúc trước con lại ghét Kỷ hầu săn hồ ly làm đệm nằm. Ừ, chỉ là hắn đã sớm biến thành một cái đống thịt thối. Bây giờ cũng đã hóa thành tro bụi rồi!”
Ô Tinh Tinh cảm khái: "Đã nhiều năm như vậy rồi?"
Tân Ngao cười một tiếng, cũng không có nói chuyện sau khi bọn họ rời đi.
"Nhìn đi, cha của con mặc kệ đi chỗ nào, đều làm vương." Tân Ngao nói xong, xốc Ô Tinh Tinh lên.
Vốn dĩ thân hình của y đã cao lớn, giống như khi còn bé, để Ô Tinh Tinh ngồi lên vai của mình, sau đó gánh người đi xuống kiệu, léo lên bậc thang.
"Quả nhân mang con đi xem thử vương cung của quả nhân!"
Tộc A Tu La cũng tốt, Dạ Xoa, Già Lâu La cũng được.
Bọn chúng đều không hiểu nhìn bóng lưng của Ô Tinh Tinh.
Tất nhiên trong lòng bọn chúng tò mò và kinh ngạc, nhưng bản tính bẩm sinh của bọn chúng, để cho bọn chúng phục tùng vương hơn hơn là hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Bọn chúng nghĩ, nàng ngồi trên vai của vương!
Vậy địa vị của nàng nhất định còn cao hơn vương nữa!
---
Nam nhân trẻ tuổi đã đợi một lát ở trong điện rồi.
Thị nữ đi vào cửa, hành lễ với gã: "Nguyên quân."
Nam nhân trẻ tuổi hỏi nàng ta: "Vương đâu?"
Thị nữ nói: "Sợ rằng Nguyên quân phải chờ thêm một chút."
Nam nhân trẻ tuổi buồn bực nói: "Không phải đã thu binh về rồi sao?"
"Vương mang theo một thiếu nữ Nhân tộc trở về."
"Muốn nạp hậu cung? Không phải đi. Vương của chúng ta ngay cả nữ A Tu La xinh đẹp nhất trong tộc cũng không để vào trong mắt."
Thị nữ cũng nghĩ đúng vậy.
Mặc dù tướng mạo của nam A Tu La dữ dằn, nhưng nữ A Tu La lại xinh đẹp như hoa.
Nhưng vương ngay cả liếc nhìn nhiều thêm một chút cũng không có.
Nam nhân trẻ tuổi đứng lên: "Ngồi ở chỗ này chờ, cũng không thú vị, ta đi xung quanh một chút."
Địa vị của hắn ta rất cao, tất nhiên thị nữ sẽ không ngăn cản, chỉ đáp lại một tiếng: "vâng."
Nam nhân trẻ tuổi đi dạo một vòng, sau đó đi đến phía sau thiền điện.
Nơi đó có treo một cái màn trướng nhiều tầng
"Nơi này làm cái gì thế?" Hắn ta hỏi.
“Không phải, là lễ vật lúc trước người dưới dâng lên." Thị nữ đáp,
"Lễ vật." Nhất thời nam nhân trẻ tuổi nhớ ra được một chút: "Chẳng lẽ là nữ tử nhân tộc bị bắt cùng với con hồ ly kia lúc trước?"
"Vâng, Nguyên quân cũng biết sao?"
“Vậy sao lại nuôi ở chỗ này?"
"Vương không thích. Chúng ta đang suy nghĩ có nơi đưa nàng đến chỗ Dạ Xoa hay không. Chỉ là cuối cùng hiếm khi có một thứ đồ chơi mới lạ, cho Dạ Xoa ăn thì có mấy phần đáng tiếc. Nếu chờ thêm thời gian nữa, vương không muốn gặp nàng, vậy chỉ đành đưa đi."
Cách một tấm màn, nam nhân trẻ tuổi có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ ở phía sau.
Hắn ta nói: "Không khóc cũng không ồn ào, là người câm sao. Hay là, các ngươi nuôi chết rồi?"
Thị nữ luôn miệng nói: "Không có nuôi chết, không có nuôi chết! Nàng cũng không phải là người câm. Nàng chỉ là rất lạ thôi, không phát ra chút âm thanh nào. Không phải người câm, nhưng ngược lại giống như người mù."
"Người mù?" Nam nhân trẻ tuổi hơi khựng người lại, đứng ở nơi đó giống như nhớ đến cái gì đó. Chỉ là theo năm tháng trôi qua, trí nhớ cũng dần trở nên mơ hồ.
Nhớ kỹ duy nhất, chính là sự lạnh lẽo in vào lòng bàn tay.
Hắn ta giơ tay đẩy màn trướng, chậm rãi đến gần.
Chỉ thấy một cái mâm ngọc thật lớn, đặt ở chính giữa.
Nữ tử nhân tộc nằm ngửa trên mâm, đôi mắt đóng chặt, quần áo trên người mỏng manh, càng làm cho thân hình của nàng ấy trở nên gầy gò, làn da tái nhợt, giống như chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay ra, sẽ bị đụng vỡ.