Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 458

Chương 458 -
Chương 458 -

Chính là Diệp Chỉ Quân.

Diệp Chỉ Quân giống như có cảm giác được, hơi mở mắt ra, đôi mắt trắng như tuyết, không tìm được ngăn cách giữa tròng trắng và con ngươi.

Nàng ấy không hoảng hốt, chậm rãi ngồi dậy, nói: "Là đã đến giờ ăn rồi sao."

Nam nhân trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Mắt phượng lạnh lẽo hơi híp lại, rõ ràng là con mồi đợi làm thịt, nhưng trời sinh có khí chất nhìn người bằng nửa con mắt.

Thật sự chính là một mỹ nhân yếu ớt lạnh lùng.

Nam nhân trẻ tuổi bỗng nhiên cười một tiếng: "Đúng vậy, nhưng không phải đến giờ ăn, bởi vì muốn đưa ngươi cho Dạ Xoa ăn."

Môi mỹ nhân hơi giật giật, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Nàng ấy nói: "Sợ rằng Dạ Xoa không tiêu hóa nổi ta."

"Phải không?"

"Linh lực trên người ta, sợ rằng sẽ làm cho Dạ Xoa nổ banh xác."

Nam nhân trẻ tuổi đến lại gần, cúi người, nói vào bên tai của Diệp Chỉ Quân: "Một ngụm nuốt không hết, vậy nếu băm ngươi thành mười phần, chia cho mấy chục Dạ Xoa thì sao?"

Diệp Chỉ Quân: "..."

Nàng ấy không có quay đầu, cũng không nhíu mày một cái, chỉ là mặt không thay đổi vươn tay, bỗng nhiên đánh về phía sau một cái.

Nam nhân trẻ tuổi bị nàng ấy đánh trúng một quyền, quyền bọc linh khí.

Nhưng thân hình của hắn ta vẫn vững vàng đứng ở đó, cũng không nhúc nhích, ngược lại càng vươn tay giữ lấy cổ tay của Diệp Chỉ Quân, không giận còn cười nói: "Sao Xá Nữ đánh người lại càng đau như vậy?"

Bỗng nhiên nghe cách gọi này, Diệp Chỉ Quân dừng lại, sau đó lại nâng một tay khác đánh về phía sau.

Nhất thời nam nhân trẻ tuổi cũng bắt được tay còn lại của nàng ấy.

Lúc này Diệp Chỉ Quân mới lên tiếng: "Nguyên Chử?"

Nam tử trẻ tuổi mỉm cười nói: "Ta còn tưởng rằng Xá Nữ đã quên mất ta rồi chứ."

Diệp Chỉ Quân: "Sao có thể dễ dàng quên được? Đảo mắt cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi."

Thật ra thì nàng ấy đã quên.

Nghe tiếng, cũng chỉ cảm thấy có chút quen tai?

Nhưng chờ Nguyên Chử nói thêm mấy câu.

Ừ... Chỉ thủ đoạn thâm độc này, cũng chỉ có Nguyên Chử mà thôi.

Trí nhớ cũng từ từ trở lại.

Mà lúc này Nguyên Chử thở dài nói: "Với ngươi chỉ là chuyện không đến mấy tháng, nhưng với ta, cũng đã trôi qua nghìn năm rồi..."

Diệp Chỉ Quân: "Vậy còn phải cảm ơn ngươi nhớ được ta."

Nguyên Chử: "Cũng nên cảm ơn ta nhiều thêm chứ? Nếu ta không nhớ ra ngươi, hôm nay có lẽ ngươi đã bị đưa cho Dạ Xoa ăn rồi."

Diệp Chỉ Quân: "Ngày xưa ngươi bị công tử Tân Ly dùng khóa xuyên vai..."

Nguyên Chử: "Vâng, hôm đó là ngươi đỡ ta. Hôm nay cứu ngươi, ngươi muốn nói là huề nhau đúng không?" Diệp Chỉ Quân: "Vậy phải xem ngươi, có cảm thấy huề nhau hay không."

Nguyên Chử: "Tất nhiên là huề nhau rồi. Chỉ là..."

Diệp Chỉ Quân không tiếp lời.

Nguyên Chử tự nói tiếp: "Chỉ là muốn cứu ngươi đi ra ngoài, thì cũng phải tính toán khác rồi."

Diệp Chỉ Quân nói: "Ta không đi ra."

Nguyên Chử: "..."

Diệp Chỉ Quân chỉ mâm ngọc dưới người: "Vật này trời sinh có linh khí, không tệ."

Nguyên Chử: "Ngươi không sợ chút nữa ta đi, ngươi sẽ vẫn sẽ chờ chết ở chỗ này sao?"

Diệp Chỉ Quân: "Vậy phải xem ngươi có sợ môn chủ nhiều không, nếu ngươi sợ nàng, cần gì phải phí nhiều miệng lưỡi."

Nguyên Chử: "Nàng còn sống? Nếu nàng chết rồi, tất nhiên ta không cần phải sợ."

Diệp Chỉ Quân nhấp môi dưới, bỗng nhiên cảm thấy có chút tức giận. Bây giờ nàng ấy cũng không biết tình huống của Ô Tinh Tinh như thế nào.

Nhưng nàng ấy vẫn nói: "Tất nhiên còn sống."

Nguyên Chử lắc đầu: "Lời này của ngươi không đủ tin cậy, chắc là một khoảng thời gian ngươi chưa gặp nàng đi."

Diệp Chỉ Quân híp đôi mắt không có lòng đen, "nhìn chằm chằm" vào Nguyên Chử.

Nguyên Chử thở dài nói: "Lúc chúng ta ở Tuyết quốc, cũng là cùng nhau lớn lên, sao tình nghĩa đồng môn lại lạnh nhạt như vậy, một chút cũng không bằng một góc giữa ngươi và môn chủ?"

Diệp Chỉ Quân lạnh nhạt lặp lại: "Cùng nhau lớn lên?"

Ở Vô Cực môn, Nguyên Chử sinh ra đã tôn quý, mà nàng ấy bởi vì mù nên không có ai lui đến. hai người hoàn toàn không nói được với nhau mấy câu.

Nàng xuống núi làm việc, Nguyên Chử còn tủm tỉm hỏi nàng, Xá Nữ còn chưa chết sao.

Mà bên này Nguyên Chử sờ mũi, hơi lúng túng nói: "Lớn lên dưới một mái hiên, không tính là cùng nhau lớn lên sao?"

Diệp Chỉ Quân không để ý đến gắn.

"Được rồi." Nguyên Chử nhẹ giọng nói: "Gặp lại cũng là cái duyên, mời Xá Nữ đi theo ta. Yên tâm, không có lấy cái gì từ ngươi đâu. À, mâm ngọc này ta cũng sẽ sai ngươi mang cho ngươi."

Diệp Chỉ Quân nhạy bén bắt được chữ mấu chốt: "Sai người?"

Nguyên Chử: "Rất kỳ lạ sao? Lấy tài của ta, nếu không có công tử Tân Ly và Đế cơ ngăn cản, ta cũng là người xưng bá Tuyết quốc. Hôm nay ở chỗ này có mấy phần địa vị, cũng không kỳ quái đi."

Diệp Chỉ Quân: "Không kỳ quái."

Lấy sự thủ đoạn thâm độc cùng dã tâm của hắn ta, một khi thoát khỏi Tuyết quốc, ở chỗ nào cũng có thể sống rất tốt.

Nguyên Chử: "Cảm ơn Xá Nữ đã khen."

Hắn ta nói xong, vươn tay về phía nàng ấy: "Mời."

Diệp Chỉ Quân: ?

Ta khen ngươi sao?

Diệp Chỉ Quân trượt xuống mâm ngọc, vững vàng đứng xuống đất.

Tay của Nguyên Chử rơi vào khoảng không.

Ngay sau đó hắn ta hơi cúi đầu, lại bình tĩnh thu tay về.

Diệp Chỉ Quân không lên tiếng, lững thững đi về phía trước.

Nguyên Chử bị bỏ lại phía sau, thở dài nói: "Tù nhân không có chút dáng vẻ của tù nhân gì cả." Chỉ là hắn ta chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi.

Hắn ta đi theo sau, cuốn màn trướng cho Diệp Chỉ Quân, thấp giọng nói: "Có lẽ Xá Nữ nên đi chậm một chút, chỗ này vô cùng xa lạ với ngươi, nếu không cẩn thận rơi vào Xích hà, ta cũng không cứu được ngươi."

Thị nữ bên ngoài nghe được tiếng của Nguyên Chử, xoay người lại, sau khi thấy hắn ta và Diệp Chỉ Quân một trước một sau đi ra, nhất thời ngây ngẩn.

Bình Luận (0)
Comment