"Nguyên quân, đây là..."
Nguyên Chử chỉ vào Diệp Chỉ Quân: “Nếu vương không muốn , vậy thì đưa cho ta như thế nào?"
Nói xong, hắn ta hơi nhìn về phía Diệp Chỉ Quân.
Trên mặt nàng không có chút xíu cảm xúc nào, ngay cả sự không vui vì mạo phạm cũng không lộ ra, thật sự là tương đối bình tĩnh.
Thị nữ do dự một chút, khom người nói: "Nếu Nguyên quân thích, đó cũng là chuyện tốt."
Nguyên Chử: "Đi thôi, ngươi thuộc về ta."
Diệp Chỉ Quân lạnh lùng đi về phía trước.
Ngược lại nhìn vào nàng không giống như thuộc về hắn ta.
Trái lại càng giống "chủ nhân" hơn.
Nguyên Chử bật cười, chậm rãi đi theo: "Ta đã nói đừng có đi nhanh, một lát nữa té ngã, ta cũng không đỡ ngươi đâu.”
Nữ tử ở phía trước trên khuôn mặt tái nhợt là sự bình tĩnh sắc bén.
Chẳng biết lúc nào mới có thể thấy Xá Nữ thay đổi sắc mặt đây?
Nguyên Chử nghĩ trong đầu.
...
Ô Tinh Tinh chỉ ở lại một đêm trong cung điện nguy nga của Tân Ngao
Nàng độc chiếm cái giường to lớn hai mươi người cũng có thể ngủ cùng nhau, lăn qua lăn lại cũng không sợ rơi xuống đất.
Mà Tân Ngao thì không thích chiếc giường này lắm, y nói: "Phần lớn người tộc A Tu La đều có thân hình to lớn, tất nhiên giường ngủ cũng đặc biệt lớn. Nhất là vương A Tu La, thân phận chí tôn, cho nên giường mà vương A Tu La nằm cũng sẽ càng lớn hơn."
Ô Tinh Tinh nghe vậy thì nói: "Trái lại thật sự lớn hơn rất nhiều so với giường của Tuyết quốc. Đều có thể để cho con, cha và Tân Ly nằm cùng.”
Nghe nàng nói như vậy, Tân Ngao nhớ đến chuyện ở Tuyết quốc.
Y bật cười nói: "Đúng thế. Khi con còn bé rất thích ngủ gác chân lên người của ra. Con ngủ với quả nhân thì cũng thôi đi, còn phải gọi Tân Ly ngủ cung. Quả nhân thật sự sợ mình chen lấn làm cho nó không thở được mà chết."
Y nói xong lại thở dài, nói tiếp: "Hôm nay trái lại bộ dạng của Tân Ly trở nên cao lớn rồi, ta thật sự không nhận ra. Chẳng qua khuôn mặt lạnh như băng, biểu cảm tất cả mọi thứ trên đời này đều là thứ ngu xuẩn chỉ có một mình nó thông minh, vẫn không thay đổi.”
Ô Tinh Tinh lập tức tự khen mình: "Con lợi hại không? Con liếc một cái đã nhận ra cha rồi."
Tân Ngao cười ha ha nói: "Lợi hại, lợi hại! Thái Dương của quả nhân là lợi hại nhất. Quả nhân mang mặt nạ con cũng có thể nhận ra.”
Y vừa nói vừa cúi đầu xuống: "Ta làm ngựa lớn cho con được không?"
Cuối cùng Ô Tinh Tinh vẫn còn có chút xấu hổ.
Nàng nhỏ giọng nói: "Con đã sớm trưởng thành rồi, không cưỡi."
Tân Ngao không vui đứng thẳng lên: "Được rồi."
"Tại sao cha lại xuất hiện ở chỗ này?" Ô Tinh Tinh nhớ đến chuyện quan trọng, vội hỏi.
Tân Ngao lạnh nhạt nói: "Con còn nhớ đám đầu trọc muốn bắt con đi làm ni cô không? Quả nhân chỉ là hỏi ông ta, nếu quả nhân muốn gặp con và Tân Ly, nên làm như thế nào?"
"Làm như thế nào?"
"Hắn ta nói chờ?"
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
Ô Tinh Tinh nhíu mày, còn không vui hơn y mới vừa rồi.
Trong chuyện này nhất định có gì đó chưa nói ra.
Tại sao không nói?
Tân Ngao vỗ đầu nàng: "Ngoan ngoãn ngủ đi, quả nhân ở bên cạnh con. Quả nhân kể chuyện cho con được không."
Ô Tinh Tinh: "Hả, là chuyện giết người trên chiến trường sao?"
Tân Ngao cười đắc ý: "Không kể cho con cái này, kể chuyện mới lạ cho con nghe."
Sau đó y kể cho Ô Tinh Tinh nghe câu chuyện giết Dạ Xoa như thế nào.
Nối năm cái đầu của Dạ Xoa thành một chuỗi, nối thành một cái dây dài.
Ô Tinh Tinh nhắm mắt lại: "..." Cảm ơn, con ngủ đây.
Nhìn Ô Tinh Tinh nhắm mắt ngủ, hơi thở trở nên vững vừng, Tân Ngao mới dừng lại không kể nữa.
Y yên lặng ngồi ở chỗ đó, thân hình cao lớn bị ánh nến ánh xuống mặt đất, giống như một tòa núi yên lặng.
Lúc y ở Tuyết quốc, chinh chiến khắp nơi như thế nào, làm sao đánh bại vương của tiền triều...
Những trí nhớ cũng đã sớm bị thời gian nghìn năm cọ rửa mơ hồ không rõ nữa.
Nhưng luôn sẽ có một chút trí nhớ, càng rõ ràng theo thời gian.
Bởi vì không muốn quên, cho nên luôn lặp đi lặp lại trong đầu.
Tân Ngao dựa vào cột giường, bắt đầu suy nghĩ, ngày mai làm gì mới tốt đây.
Dẫn nàng đi Nam sơn trụi lủi.
Hay là mang nàng đi đến Xích hà xem thử nước sông màu đỏ chiếm đoạt những tiên nhân kia như thế nào?
À đúng rồi, hình như trước đó có người bắt chó gì đó về. Nếu không dẫn nàng đi xem chó...
Ngày hôm sau, Ô Tinh Tinh nói muốn về tiên giới.
Tân Ngao cũng không bất ngờ.
Trở về đi trở về đi, cùng lắm thì sau này đi xem Nam sơn, xem Xích hà, chọc chó, có thêm một Tân Ly mà thôi.
Chẳng qua chia lìa quá lâu, nghĩ đến Đế cơ lại đi xa, trong lòng Tân Ngao không nhịn được cảm thấy hoảng sợ không thể ức chế.
Nhưng y đã đè xuống sự hoảng sợ này, cũng đè xuống sự không nỡ trong lòng.
Chở đánh thủng chín tầng mây, đến lúc đó không phải y muốn như thế nào thì là như thế đó sao?
Tân Ngao khôi phục lại vẻ nghiêm túc, nói: "Ta đưa con về."
Nhưng Ô Tinh Tinh từ chối.
Nàng nói: "Con muốn..."
Không đợi nàng nói xong, Tân Ngao đã hiểu ý: "Con muốn giả bộ từ chỗ này chạy trốn ra ngoài sao?"
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Tân Ngao: "Thái Dương ngày càng thông minh."
Ô Tinh Tinh: "Tân Ly dạy con, hắn nói, ừ... Muốn để cho Thần quân đa nghi càng đa nghi hơn. Như vậy, có một số thứ sẽ nhanh chóng bại lộ ra."
Nàng cũng không biết là thứ gì.
Chỉ là bây giờ nàng đã học một biết ba rồi.
Vừa nghe được là chủ ý của Tân Ly, Tân Ngao cũng có tính toán.
Ngay khi bầu không khí Thất trọng thiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thất trọng thiên lại lủng một lỗ thật to, một thiếu nữ xinh đẹp từ bên trong chạy trốn ra, sau lưng còn có hai con Dạ Xoa đuổi theo.
Tiên nhân canh giữ hoảng sợ nhảy cẫng lên.