"Ô, Ô tiên tử?"
"Còn có... Dạ, Dạ Xoa!"
Nhất thời tiếng của tiên nhân trở nên lớn hơn một chút.
Ô Tinh Tinh đi đứng rất lảo đảo, tóc tai tán loạn, nhìn rất chật vật.
Ngay cả tiên nhân cũng không tránh khỏi sinh lòng luyến tiếc.
Động tĩnh bên này sao có thể gạt được các thần tiên khác.
Gần như Thanh Nguyên tiên quân xuất hiện ở giữa không trung ở nơi đó.
Hắn từ đám mây nhảy xuống, vươn tay nắm lấy cổ tay của Ô Tinh Tinh, kéo nàng vào trong lòng mình. Ngay sau đó mặt không thay đổi vẫy tay về phía Dạ Xoa.
Dạ Xoa nhanh chóng xoay người, điên cuồng bỏ chạy vào trong lỗ hổng.
"Ầm."
Một tiếng động vang lên thật lớn, lỗ hổng kia khép lại, một trận khói trắng tản ra, thứ để lại là nửa cái mông của Dạ Xoa.
Tiên nhân trú đóng ở một bên: "Ọe."
Mà Thanh Nguyên tiên quân thì che lại mắt của Ô Tinh Tinh.
Giống với năm đó khi Vô Tương Tử tụng kinh, hắn cũng kịp thời che lỗ tai của nàng vậy.
Ô Tinh Tinh đẩy tay của hắn ra, không đẩy được, không thể làm khác hơn là nhỏ giọng hỏi: "Chàng đánh chết hai Dạ Xoa kia rồi?"
"Không có, giữ lại nửa cái mạng."
"Vậy thì tốt."
Ô Tinh Tinh cười lên.
Tùy Ly chính là thông minh như vậy nha, dù nàng chưa nói gì hết, nhưng giống như hắn đều đã hiểu.
"...Này?" Bỗng nhiên giọng điệu của Ô Tinh Tinh thay đổi.
Thanh Nguyên tiên quân bế nàng lên, cứ như vậy xoay người đi.
Dọc đường đi, tiên nhân thấy thế đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Chỉ là càng hiểu biết sâu hơn về địa vị của Ô tiên tử này.
Tòa cung điện ngày hôm trước lại lần nữa nhô lên, Thanh Nguyên tiên quân ôm Ô Tinh Tinh đi vào.
Phục Hổ theo kịp, muốn nói lại thôi: "Tiên quân, nàng..."
Thanh Nguyên tiên quân liếc nhìn hắn ta một cái, hắn ta chỉ đành tạm thời ngậm miệng.
Mà bên này Thanh Nguyên tiên quân vuốt lại những sợi tóc tán loạn của Ô Tinh Tinh, nhỏ giọng nói: "A Tinh rất thông minh."
Ô Tinh Tinh thầm nghĩ, chàng xem đi, giọng điệu nói chuyện của chàng giống như đúc với Tùy Ly.
Sau khi sắp xếp xong cho Ô Tinh Tinh, hắn cũng không hỏi chuyện nàng, đã triệu kiến Phục Hổ trước.
Phục Hổ quỳ trên đất, sau đó nói: "Ta biết được tiên quân yêu thích nàng, nhưng lai lịch của nàng không rõ ràng, hôm nay lại đột nhiên chủ động đầu hàng giới A Tu La. Bị vương A Tu La mang đi, bây giờ đột nhiên trở về Thất trọng thiên. Ngài không cảm thấy khả nghi sao? Trên ngươi nàng chỉ có một chút vết thương như vậy?”
Hầu kết của Thanh Nguyên tiên quân khẽ nhúc nhích.
Sợi tóc tán loạn, rũ xuống gò má, làm cho người ta thương tiếc.
Chóp mũi, cằm, cổ, bàn tay, đều bị bùn đất làm bẩn, quần áo cũng nhăn nhúm.
Nàng đã cố gắng nhiều như vậy.
Sao có thể coi là chỉ có một chút "vết thương"?
Phục Hổ tiếp tục nói: "Một tiên nữ yếu ớt, sao có thể không bị thương lại trốn ra được A Tu La đáng sợ?”
Thanh Nguyên tiên quân nghe được câu này, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Hôm nay nàng cũng không yếu ớt.
Có ngọc giản của Quân Thiên các, mạnh lên chỉ là chuyện thời gian dài hay ngắn thôi.
"Thần quân cũng sẽ nghĩ như vậy." Thanh Nguyên tiên quân cong ngón tay gõ lên pháp khí đặt trước mặt.
Pháp khí chuyển động, phát ra bạch quang.
"Cái gì?" Nhất thời Phục Hổ không hiểu ý của hắn.
"Trở về đi, nể mặt mấy phần tình nghĩa của ngươi và ta, hôm nay ngươi nói xấu nàng, ta bỏ qua cho ngươi." Thanh Nguyên tiên quân lạnh nhạt nói.
Phục Hổ ngơ ngác quỳ ở chỗ đó, trong mắt có mấy phần không thể tin được.
Nhưng hắn ta có thói quen phục tùng tiên quân, vì vậy cuối cùng vẫn dập đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Tướng quân." Có tiên nhân tiến lên đón hắn ta.
Phục hổ há miệng ra, không nói cái gì.
Tiên nhân kia cẩn thận hỏi: "Sao Ô tiên tử... Lại trở về được?"
Phục hổ nhíu mày, tức giận nói: "Sao ta biết được."
Tiên nhân kia vội vàng xin lỗi.
Nhưng chờ Phục Hổ rời đi, người này lập tức truyền tin tức cho Thần quân.
Người này chính là Nga Tham?
Thần quân nhận được tin tức, cũng rất kinh ngạc.
“Hôm nay ngươi ở chỗ nào?"
Nga Tham rất kinh ngạc, vội nói: "Bẩm Thần quân, ta vẫn còn ở Thất trọng thiên."
Nếu không còn có thể ở chỗ nào?
Thần quân không hỏi nữa.
Y hơi nhíu mày suy nghĩ gì đó, những rất nhanh đã biến mất không thấy.
Không nên hỏi nữa?
Lấy tính khí của Thanh Nguyên, không giết Nga Tham, thậm chí còn không trông chừng hành động của ông ta.
Cái chuyện này đã đủ khác thường rồi...
Thần quân ác nghiệt vỗ thần thú đang quỳ dưới đất bên cạnh mình.
Y không thể không nghi ngờ được...
Ô Tinh Tinh và vương A Tu La kia quen biết cũ.
Thông qua quan hệ của nàng, Thanh Nguyên dã sớm có dính líu đến giới A Tu La. Như vậy chậm chạp không giải quyết chuyện ở Thất trọng thiên, là bởi vì Thanh Nguyên không có bản lĩnh
Tất nhiên không thể nào.
Không ai có thể rõ ràng được lực lượng của Thanh Nguyên đáng sợ thế nào bằng y.
"Con trai ngoan của ta, không nghĩ đến cuối cùng ngươi lại phản bội ta." Thần quân đạp một cước lên người thần thú.
Nhưng y không nghĩ ra, chỉ một Ô Tinh Tinh, sao lại tạo ra tác dụng lớn như vậy, chỉ ở chỗ này trong thời gian ngắn, đã khiến cho Thanh Nguyên tiên quân mấy hết trí nhớ, cách xa cha của mình, chạy về phía phía khác.
Trừ phi.
Thanh Nguyên không bị mất trí nhớ.
Càng nghĩ, sắc mặt của Thần quân càng khó coi.
Đột nhiên, y nghĩ đến chuyện Thanh Nguyên tiên quân nhiều lần ra vào Quân Thiên các.
Xem ra là tìm cách giải cấm chế.
Thanh Nguyên lấy nhiều ngọc giản như vậy, là vì che giấu mục đích thật sự của mình.
Nhưng sao Thanh Nguyên có thể tìm được chứ?
Thứ đồ kia… Rõ ràng được đặt ở nơi chỉ có một mình y biết.
Một nơi rất đặc biệt.
Thần quân ngồi ở dưới bậc hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thắng nổi sự đa nghi trong lòng.
Giống như chuyện này, y tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác.
Y muốn đích thân đi xem một chút…