Một khi xác nhận Thanh Nguyên có ký ức, y phải tính toán lại một lần nữa.
Thần quân không mang theo bất cứ một tùy tùng nào, thậm chí còn hóa thành dáng vẻ một đồng tử giã thuốc cực kỳ mờ nhạt, lập tức đi về phía cấm địa của Cửu Trọng Thiên.
Thực tế cấm địa của Cửu Trọng Thiên cũng không có thứ gì, chẳng qua có một tòa mộ trống.
Mộ trống cũng chẳng có bia.
Khi Thanh Nguyên còn bé, y đã chỉ vào mộ trống kia nói: “Người nằm nơi này chính là nương của con.”
Đó là chỗ mà Thần quân không nghĩ ra.
Với tính tình của Thanh Nguyên, sao có thể nỡ đào phần mộ của nương lên để lấy đồ vật trong đó chứ?
Thần quân trầm khuôn mặt, bấm tay kết quyết, ngay sau đó cổ tay áo vung lên.
Phiến đá trên tòa mộ trống không kia lập tức mở ra, bùn đất bị đè ở phía dưới rơi ra đầy đất, lộ ra một chiếc quan tài ở phía dưới.
Thần quân đẩy ra nắp quan tài ra.
Bên trong đặt một tấm vải mềm.
Phía trên tấm vải mềm cắm mấy cây châm màu xanh biếc.
Châm như được làm từ băng, cũng như được làm từ ngọc, tuy châm mỏng, nhưng nhìn sát vào thì có thể nhìn thấy vệt sáng mơ hồ chuyển động bên trong.
Thứ được chứa đựng trong đây, đều là từng đoạn từng đoạn ký ức của Thanh Nguyên tiên quân.
Mượn vật ấy, y có thể dễ dàng rút ra ký ức của Thanh Nguyên.
Cũng có thể dễ dàng rót vào "ký ức" mà y muốn Thanh Nguyên có được, giả tạo “ký ức”.
“Không bị động vào.” Thần quân nhíu mày, đứng thẳng người lên.
Giơ tay vung lên, nắp quan tài khép lại lần nữa.
Chính mắt nhìn thấy đồ vật vẫn còn, Thần quân vốn nên cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng trong lòng y vẫn giống như có một tảng đá lớn treo lên.
“Thanh Nguyên, Thanh Nguyên, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì?”
Thần quân phát hiện mình cũng không biết gì.
Y xoay người, đi ra khỏi cấm địa.
Đầu tiên là đi đến cung điện luyện đan, dạo qua một vòng ở bên trong, mới biến trở về dáng vẻ Thần quân, rồi quay về điện Thần quân.
Chỉ là y mới vừa ngồi xuống không không lâu, đã lập tức đứng lên.
“Không đúng.” Y trầm giọng nói.
Không đúng chỗ nào chứ?
Thần quân súc địa thành thốn, giây lát đã ra khỏi điện Thần quân.
Sau đó lần này y cũng không rảnh mà biến đổi vẻ bề ngoài, lập tức đi đến cấm địa.
Quả nhiên.
Bóng dáng Thanh Nguyên tiên quân xuất hiện ở bên cạnh toà mộ trống kia, bên cạnh còn có “Tiểu yêu quái” kia đứng.
Ô Tinh Tinh quay đầu lại thì trông thấy Thần quân, vội túm lấy tay áo của Thanh Nguyên tiên quân, nói: “Thần quân tới rồi.”
Thanh Nguyên tiên quân lại không nhanh không chậm mà xoay người lại.
Thần quân nhìn chăm chú vào hắn.
Trong tay Thanh Nguyên cầm tấm vải mềm kia, châm màu xanh biếc trên vải vẫn lấp lánh những vệt sáng như cũ.
Đương nhiên ngôi mộ trống ở một bên đã sớm bị mở ra.
Sắc mặt Thần quân âm trầm.
Từ gương mặt gần như giống với Tùy Ly này, y lại làm ra biểu cảm như vậy, thế mà có vẻ hơi đáng sợ.
Nhưng mà chỉ chớp mắt, Thần quân đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Thần quân tiến lên một bước, thở dài: “Thanh Nguyên, ta không nghĩ tới, thế mà ngươi lại tự tay đào phần mộ của nương ngươi ra.”
“Bên trong có nương của ta ư?” Thanh Nguyên tiên quân nâng mắt lên, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo, “Trước nay ngài vẫn luôn nói với mọi người rằng, ta không có nương. Ta chỉ là một bộ phận từ trên người của ngài.”
Thần quân cười nói: “Lời này không phải ta đã sớm giải thích với ngươi rồi à, nương ngươi là long nữ Thấm Hà. Vạn năm trước, Thấm Hà dám can đảm phản loạn Tiên giới, tuy nương ngươi và ta tình đầu ý hợp, nhưng cũng không muốn đeo trên lưng bên danh ruồng bỏ phụ mẫu và tộc nhân, bởi vậy sau khi sinh hạ ngươi liền hôn mê ở trong Thấm Hà, còn không cho ta lập bia cho nàng, càng không cho ta đề cập đến sự tồn tại của nàng. Cả đời nàng đều chỉ có thể là con gái của Thấm Hà.”
Ô Tinh Tinh nghe đến đó, cũng âm thầm nhíu mày.
Y biết giả vờ ghê nha.
Rõ ràng cũng đã đi tới một bước này, lại còn muốn tiếp tục diễn cha tốt… Nếu mà y có biết Ninh Dận, nhất định hai người là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất có chuyện để nói!
“Ta có một nương, nàng cũng đến từ trong nước. Chẳng qua không phải Thấm Hà, mà là Nhược Thủy.” Thanh Nguyên tiên quân ngừng lại, nhàn nhạt hỏi lại Thần quân: “Phải không?”
“Ngươi nghe được từ chỗ nào?” Thần quân kinh ngạc nói, “Ngươi có biết được Nhược Thủy là nơi nào không? Nương ngươi xinh đẹp, thiện lương, vì khó có thể chọn lựa đại nghĩa trong lòng, mới tự sát mà chết. Ngươi là con trai của nàng, lại muốn làm nàng có liên quan đến Nhược Thủy?”
Sắc mặt Thần quân trầm xuống, mặt mày sắc bén: “Nhược Thủy, là nơi tội nghiệt tà ác chìm sâu. Ý của ngươi là, mẹ đẻ của ngươi là một ác nhân sao? Sao ngươi xứng với tấm lòng của nàng?”
Ô Tinh Tinh không vui nói: “Làm ác nhân thì có gì không tốt? Ác nhân còn biết thương tiếc con của mình. Người tốt thì sao?”
“Im miệng! Dã thú như ngươi, đâu đến lượt ngươi chen vào nói?” Thần quân lạnh giọng quát lớn.
Quát lớn xong, y lại thay đổi biểu cảm mềm mại, nói: “Ngươi là tình yêu trong lòng Thanh Nguyên, ta đồng ý tôn trọng ý của hắn, để ngươi làm thê tử của hắn. Nhưng ngươi không nên không có tôn ti như thế…”
Ô Tinh Tinh trừng mắt với y: “Nói hươu nói vượn, rõ ràng ngươi muốn giết ta.”
Thần quân mím môi không nói.
Cứ thế ba người giằng co.
Sau một lúc lâu, Thần quân mới cười bất đắc dĩ: “Thì ra ngươi còn nhớ rõ chính ngươi chết như thế nào? Vậy sao ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta? Không sợ lại chết một lần nữa sao?”
Lời này vừa ra, nghiễm nhiên là không tiếp tục giả vờ nữa.
Ô Tinh Tinh vẫn trừng mắt với y, nói: “Vì sao ta phải sợ ngươi? Kẻ tiểu nhân giống như ngươi vậy. Luyến tiếc Tùy… Thanh Nguyên là một thanh binh khí tốt như vậy, ngươi không coi hắn như con trai, ngươi chỉ cần hắn làm trâu làm ngựa cho ngươi, vĩnh sinh vĩnh thế củng cố cho quyền lực và địa vị của người cha là ngươi đây. Vì thế, ngươi muốn giết chết sư hữu của hắn, giết chết ta… Chỉ vì để lòng hắn chỉ thuận theo ngươi. Rõ ràng kẻ nhát gan chính là ngươi…”