Thần quân nghe nàng nói xong, lại không bị chọc giận đến mức hoàn toàn biến mất khí độ.
Y nhìn về phía Thanh Nguyên tiên quân: “Ngươi cứ mặc kệ nàng bôi nhọ cha mình như vậy sao?”
Thanh Nguyên tiên quân chỉ nâng tay lên, chạm vàovành tai bởi vì quá mức kích động mà đỏ lên của Ô Tinh Tinh.
Thần quân: “Xem ra là không thể vãn hồi rồi…”
Y thở dài: “Nói đến việc nàng bị ta giết chết như thế nào,… Có một việc ta cũng mới vừa nghĩ đến đây.”
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm y với vẻ đề phòng.
Thầm nghĩ cũng đã như vậy, hắn còn có lời gì để mà giảo biện được nữa?
Thần quân nhìn Ô Tinh Tinh, lộ ra một nụ cười kỳ lạ, y nói: “Ta vẫn luôn suy nghĩ, ngươi đường đường là tiên quân chuyển thế, sao có thể dễ như trở bàn tay mà thích một nữ tử ở nhân gian chứ? Đến khi ngươi quay về trời rồi mất ký ức, thế mà cũng vẫn thích nàng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi…”
Thanh Nguyên tiên quân bất động thanh sắc mà niết lấy một cây châm.
Thần quân hơi trừng mắt, giống như muốn ngăn cản động tác của hắn, vội vàng nói: “Thanh Nguyên, ngươi không muốn biết, đến tột cùng vì sao sau khi nàng bị ta giết chết mà còn có thể sống lại lần nữa như lúc ban đầu sao?”
Thanh Nguyên tiên quân không hề dừng lại, nắm càng chặt châm xanh.
Thần quân phẫn nộ cực kỳ, rốt cuộc không kìm được cảm xúc nữa.
“Đó là bởi vì trái tim mà ngươi mất đi kia, hiện giờ đang nằm ở bên trong lồng ngực của nàng!”
“Ngươi thích nàng? Ha. Vô cùng buồn cười. Chẳng qua là thần hồn của ngươi, thân hình của ngươi, muốn sáp vào trái tim kia của ngươi theo bản năng thôi.”
“Trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của ta, chảy dòng máu của Vân Mộng. Ngươi nói không sai, nương của ngươi không phải long nữ của Thấm Hà. Nàng là trạch mẫu của Nhược Thủy. Nàng là một đoàn tà khí biến thành. Trái tim của ngươi, con người của ngươi, một nửa là tà ác dơ bẩn, một nửa là máu lạnh vô tình. Sao có thể thích người khác? Cả nửa đời này của ta, cũng không thể làm ngươi có nửa phần tình thân phụ tử với người cha ruột như ta. Huống chi là nàng?”
“Ngươi không yêu nàng, thứ ngươi yêu chỉ là trái tim kia của ngươi!”
—
Trong trời đất một mảnh tĩnh mịch.
Ngay khi sắc mặt của Thần quân chậm rãi khôi phục như thường, Ô Tinh Tinh mới thật cẩn thận mở miệng: “À thì… Ta nghe không hiểu.”
Thần quân: “……”
Ô Tinh Tinh vẫn quyết định ôm tinh thần ham học hỏi, nghiêm túc hỏi: “Ý của ngươi là, ta… có hai trái tim? Một trái tim trong đó, là thuộc về hắn?”
Nàng chỉ vào Thanh Nguyên tiên quân.
Sắc mặt Thần quân khó coi, không nói gì.
Nếu y trả lời nàng, chẳng phải là mất khí thế?
“Nhưng sao ta lại có hai trái tim được chứ? Thật kỳ diệu… Thì ra trái tim của chàng đang ở chỗ ta.” Ô Tinh Tinh nhìn Thanh Nguyên tiên quân ở bên cạnh.
Nàng nhăn mặt: “Nhưng hình như ta không có cách nào móc ra để trả cho chàng. Ta chỉ còn một cái này…”
Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi giơ tay, đặt lên ngực nàng, hắn nói: “Không cần trả ta.”
Thần quân: “…”
Y nhìn về phía Thanh Nguyên tiên quân: “Trong thời gian ngắn như vậy mà thích nàng, ngươi không cảm thấy quái dị sao?”
Thanh Nguyên tiên quân nhàn nhạt nói: “Bởi vì cho dù như thế nào, ta đều sẽ thích nàng.”
Thần quân cười lạnh một tiếng: “Không bằng ngươi thử xem, sau khi móc trái tim thuộc về ngươi ở trong ngực nàng ra, ngươi có còn thích nàng hay không?”
Thanh Nguyên tiên quân lại nói: “Trái tim của ta đang đập ở bên trong lồng ngực của nàng, đó là nơi đến tốt nhất.”
Đối với hắn mà nói, thậm chí càng như là một chuyện mừng kỳ diệu.
Dường như bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ cùng tồn tại với nàng.
Trên đời này sẽ không có khoảng cách nào thân mật hơn khoảng cách này.
Thần quân nhìn về phía Ô Tinh Tinh: “Ngươi sẽ không bởi vậy mà lòng có khúc mắc sao? Nếu trái tim này ở trên người người khác, người khác có thể có được sự yêu thích của Thanh Nguyên…”
Ô Tinh Tinh ngắt lời: “Sẽ không.”
Nàng nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi nói toàn là mấy lời nhảm nhí. Một người sao lại tự yêu trái tim của mình chứ? Hắn sẽ hôn môi với trái tim của hắn? Hắn sẽ song tu với tim của mình à? Hắn còn sờ cái đuôi của ta… ưm ưm.”
Thanh Nguyên tiên quân bịt kín miệng nàng.
Nói thêm nữa, có lẽ lời gì cũng sẽ nói ra hết.
Ô Tinh Tinh cắn ngón tay hắn một cái.
Thanh Nguyên tiên quân giống như bất đắc dĩ, chỉ vỗ vào môi của nàng, trấn an sự khó chịu của nàng.
Ô Tinh Tinh đè tay hắn lại, nói tiếp: “Ta cắn hắn một miếng, hắn không tức giận, đương nhiên là bởi vì thích ta nha.”
Thần quân bị động tác này của bọn họ làm cho tức đến bật cười: “Được thôi, xem ra hai người các ngươi tự cho là tình ý chân thành, cho dù ta nói cái gì cũng không thể lay động.”
“Ngươi cũng không cần niết mấy cái cốt châm kia nữa, ta biết là ngươi cố ý làm ta tức giận, để xác nhận xem thứ này là thật hay giả.” Thần quân nhìn chăm chú vào Thanh Nguyên tiên quân, than thở rằng: “Lúc trước ngươi thường xuyên ra vào Thất trọng thiên, không che giấu một chút nào, lại không sợ hãi chút nào mà đưa Ô Tinh Tinh tới trước mặt ta, cũng là vì làm ta sinh nghi. Ngươi không giết Nga Tham, cũng là vì ép ta tiến đến xem xét cốt châm có còn hay không. Ngươi hoàn toàn không biết ta sẽ giấu đồ vật ở nơi nào, tất cả những việc đã làm, chẳng qua chỉ là một chiêu ném đá dò đường thôi. Ngươi thật không hổ là con trai của ta.”
Thanh Nguyên tiên quân không có ký ức, nhưng cuối cùng hắn thử từng bước một, thử được ra kết quả mà mình muốn.
“Tiếp theo ngươi lại chuẩn bị làm như thế nào đây?” Thần quân bất đắc dĩ mà cười một cái, “Ta có thể coi như hôm nay chưa tới nơi này.”
Y nói xong, nhìn sắc mặt của Thanh Nguyên, ngay lập tức vẻ bất đắc dĩ trên mặt càng đậm hơn: “Nhưng có vẻ, ngươi cũng không đồng ý như vậy.”