Giọng điệu của Thanh Nguyên tiên quân vẫn bình đạm như cũ: “Đúng vậy.”
Thần quân chậm rãi đi về phía bọn họ: “Vậy ngươi có từng nghĩ rằng, ngươi có cần muốn nhận được một kết quả vô cùng rõ ràng hay không? Hoặc nói là… Ngươi đã nghĩ kỹ rồi, muốn ngang nhiên phản lại ta?”
Ô Tinh Tinh không khỏi lặng lẽ dừng hô hấp một chút, cuộn ngón tay lại.
Bên này Thanh Nguyên tiên quân và Việt Tàm Thần quân bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều nhìn thấy sự lãnh khốc từ trong mắt của nhau.
Ngay sau đó.
Thanh Nguyên tiên quân không chút do dự, chân chính đâm một loạt châm màu xanh biếc kia vào trong đầu.
“Thanh Nguyên!” Thần quân quát chói tai một tiếng, thay đổi sắc mặt.
Y không hề vội vàng đi tới, giơ tay phất tay áo, năm ngón tay làm thành hình trảo.
Uy thế cường đại kia, gần như khiến người hít thở không thông đón đầu đè xuống.
Trong khoảnh khắc.
Ô Tinh Tinh và Thanh Nguyên tiên quân lại… biến mất ở ngay dưới dưới mí mắt của y.
Sắc mặt Thần quân âm trầm, lần nữa hét lớn một tiếng: “Thanh Nguyên!”
Nhưng không người nào đáp lại âm thanh của y.
Tốt… Tốt… Đã sớm tính kế xong rồi!
Dưới sự giận dữ của y.
Trên Cửu Trọng Thiên phát ra tiếng vang rầm rầm, toàn bộ cấm địa trở thành bột mịn.
Thanh Nguyên tiên quân khựng lại: “Đây là nơi nào?”
Ô Tinh Tinh: “Yêu cảnh.”
Thanh Nguyên tiên quân: “Sao yêu cảnh lại ở trên trời?”
Ô Tinh Tinh: “Không phải ở trên trời, là ở trong túi của ta.”
Thanh Nguyên tiên quân nói: “Nàng không có năng lực khai thiên tích địa, nhưng lại có thể thao túng một thế giới độc lập như thế à.”
Ô Tinh Tinh thầm nghĩ đổi lại là chàng thì không chừng chàng cũng có thể.
Giọng nói vừa dứt, một con hổ thật to nhảy từ đỉnh núi xuống, chạy thẳng về phía Ô Tinh Tinh.
Thanh Nguyên tiên quân thấy thế đang muốn ra tay.
Ô Tinh Tinh giơ tay một cái đã bắt được tay áo hắn: “Đừng nhúc nhích.”
Con hổ kịp thời dừng lại ở trước mặt Ô Tinh Tinh, ngay sau đó thì hóa thành hình người.
Đó là một thanh niên với mái tóc bạc.
Thanh niên nhìn thoáng qua Thanh Nguyên tiên quân trước: “Hắn không phải…”
Ô Tinh Tinh liên tục lắc đầu nói: “Không phải cùng một người.”
Bạch Nhẫn không hỏi nữa, chỉ nói: “Phụ vương ông ấy đã chờ ngươi rất lâu.”
Rất nhanh Thanh Nguyên tiên quân đã biết được, cái gọi là “Không phải cùng một người”, đến tột cùng là có ý gì.
Ở đỉnh núi hắn nhìn thấy một bóng dáng.
Bóng dáng kia gần như là y chang không khác gì hắn, ngay cả khuôn mặt cũng giống nhau.
Thanh Nguyên tiên quân lập tức đi tới trước mặt bóng dáng kia.
Các yêu quái lớn nhỏ khác thấy thế, không khỏi sợ hãi mà khe khẽ nói nhỏ: “Có một người đã đủ đáng sợ, sao lại có thêm một người nữa thế?”
“Nếu như lại đánh lên, chẳng phải lại muốn phá hỏng hai đỉnh núi nữa?”
Ánh mắt Thanh Nguyên tiên quân rơi xuống trên người “Tùy Ly” này, trở nên rõ ràng hơn từng chút một.
“Thì ra chỉ là một đoàn linh khí biến thành, chỉ là tạo vật tinh tế như vậy, hẳn là cực kỳ không dễ.” Hắn ngước mắt nhìn xung quanh một vòng, “Nước non đều là ảo cảnh… Là mộng cảnh.”
Bên này Ô Tinh Tinh gặp được Yêu vương.
Sắc mặt Yêu vương quá khó coi, mở miệng liền hỏi: “Mấy ngày nay ngươi lại đi đâu hả? Sao không bàn bạc tiếp chuyện kia?”
Yêu vương rất là không vui, trong lòng nói, con ông ta cũng đâu có kém cõi lắm đâu, chỉ vì tránh né “Liên hôn” mà nói chạy là chạy mất à?
Ô Tinh Tinh nói: “Ta ở trên trời.”
Yêu vương: “Cái gì?”
Ô Tinh Tinh hỏi ông ta: “Lúc trước ngươi nói còn giữ lời không?”
Yêu vương: “Tất nhiên giữ lời. Nhưng phải xem Tu Chân Giới có bao nhiêu thành ý…”
Ô Tinh Tinh nói: “Không kịp nói nhiều như vậy, ta mang ngươi đi ra ngoài, bên ngoài là Cửu Trọng Thiên, ngươi xem trực tiếp đánh lộn với bọn họ luôn có được không?”
Yêu vương:?
Bên ngoài chính là Cửu Trọng Thiên???
Cửu Trọng Thiên mà năm đó Dung Di cũng không thể đánh lên?
Ánh mắt Yêu vương nhìn nàng chợt nghiêm túc lại.
Một mình nành đánh lên?
Nói giỡn?
Ô Tinh Tinh sợ ông ta không tin, vội nói: “Ta còn mang theo một người vào đây, hắn là Thanh Nguyên tiên quân, ngươi từng nghe nói chưa?”
Yêu vương hỏi Bạch Nhẫn.
Bạch Nhẫn nói: “Đúng là mang theo một người tới, uy thế trên người người nọ rất nặng.”
Giờ thì Yêu vương thật sự chấn kinh rồi: “Ngay cả Thanh Nguyên tiên quân mà ngươi cũng chộp tới?”
Vậy còn do dự cái gì?
Chẳng lẽ đường đường Yêu tộc còn không bằng một nữ tử nhỏ yếu?
“Bạch Nhẫn, truyền mệnh lệnh của ta ngay lập tức, trên dưới Yêu tộc cùng chuẩn bị chiến tranh, theo ta xuất phát!” Yêu vương lạnh lùng nói.
Ô Tinh Tinh:?
Ô Tinh Tinh: “Không phải bắt, hắn đi cùng với chúng ta.”
Ánh mắt Yêu vương nhìn nàng trở nên phức tạp trong nháy mắt: “Ừ, ngược lại quên mất. Phu quân kia của ngươi đúng là Thanh Nguyên tiên quân chuyển thế… Hắn và Yêu tộc chúng ta chính là đại thù mà.”
Giọng nói vừa dứt, bên kia Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi đi đến, các tiểu yêu còn lại hoàn toàn không dám cản trở chút nào, sự sợ hãi với người này, dường như là đã khắc vào máu từ thế hệ tổ tông lúc trước.
Ô Tinh Tinh nhăn mày lại, thở dài nói: “Vậy… Vậy ngươi muốn tìm hắn báo thù sao?”
Yêu vương đối mặt với hai tròng mắt lạnh nhạt của Thanh Nguyên tiên quân.
Yêu vương: “… Thôi. Thù hận từ mấy ngàn năm trước ai lại nói rõ ràng được chứ? Báo thù thì cũng nên là Xích Tiêu báo thù cho Dung Di.”
Ô Tinh Tinh:?
Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi đi lên phía trước, hỏi: “Nàng muốn tìm Yêu tộc giúp ta?”
Ô Tinh Tinh: “Đúng vậy.”
Thanh Nguyên tiên quân nhìn thẳng vào Yêu vương.
Thần sắc trên mặt Yêu vương không thay đổi, nhưng sau lưng lại có chút mồ hôi chảy ra.
Mấy ngàn năm trước, khi ông ta nhìn thấy Thanh Nguyên tiên quân thì chẳng qua chỉ là một con hổ con…
Mà nay ông ta đã tiếp nhận vị trí của Dung Di trở thành Yêu vương mới, nhưng vẫn không ngăn được mà có chút sợ hãi với Thanh Nguyên tiên quân.