Thanh Nguyên tiên quân nhìn chằm chằm ông ta một lát, rốt cuộc di chuyển ánh mắt.
“Được.” Thanh Nguyên tiên quân lên tiếng.
Hắn của trước kia, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người nào tới trợ giúp mình. Bởi vì trước giờ Thanh Nguyên tiên quân là cường đại, đều không thân cận với chư vị tiên nhân.
Ô Tinh Tinh nói: “Còn có nữa…”
Còn có cái gì?
Thanh Nguyên tiên quân nghĩ.
Là người thân bạn bè khác của Tùy Ly khi ở nhân gian sao? Bọn họ cũng đến Tiên giới? Chỉ sợ rất khó.
“A Tinh.” Lúc này ở cửa vang lên một giọng nói.
Có người vội vàng đi tới.
Ô Tinh Tinh theo tiếng nhìn lại, đúng là Xích Tiêu.
Xích Tiêu thấy Thanh Nguyên tiên quân, ánh mắt lạnh lùng: “Tùy Ly?”
Thanh Nguyên tiên quân thầm nghĩ, xem ra mọi người đều nhận biết hắn là Tùy Ly.
Nhưng ngay sau đó Xích Tiêu liền sửa lại miệng: “Hẳn là Thanh Nguyên tiên quân đúng không? Thể xác Tùy Ly ở nhân gian đã chết. Nhưng ngươi đường đường là tiên quân sao lại ở đây?”
Nhất thời ánh mắt của Xích Tiêu lạnh hơn.
Không sai, nếu thật sự bàn kỹ, thật ra thù hận của Hồ tộc và Thanh Nguyên tiên quân còn lớn hơn nữa.
Nói đúng ra, thật ra là có thù hận cùng toàn bộ Tiên giới.
Năm đó đại yêu Dung Di lĩnh quân đánh nhau với các thiên nhân.
Cuối cùng là các thiên nhân giành được thắng lợi.
Dung Di chết, bất đắc dĩ ký gửi hy vọng của Hồ tộc trên người một mình Xích Tiêu. Lúc đó Xích Tiêu ở bên trong Hồ tộc, thật ra cũng xem như là còn trẻ. Nhưng ai bảo hắn ta sinh ra đã có thiên phú chứ?
Vào thời khắc trọng trách của Hồ tộc được giao đến trên người hắn ta, hắn ta cũng đứng ở mặt đối lập với Tiên giới.
Thanh Nguyên tiên quân quay đầu hỏi Ô Tinh Tinh: “Hắn là ai?”
Ô Tinh Tinh: “Hắn là… ừm, tộc trưởng Hồ tộc.”
“Ngày xưa Hồ tộc là chủng tộc cường thịnh nhất trong Yêu tộc thời thượng cổ.” Thanh Nguyên tiên quân nói.
Xích Tiêu: “Đúng vậy, sau đó thì bị Thanh Nguyên tiên quân chấm dứt.”
Dù sao cũng không liên quan đến ông ta, ngược lại Yêu vương biết nghe lời phải, nói: “Xích Tiêu, ngươi muốn báo thù cho Hồ tộc của các ngươi ngay lập tức sao?”
“Ngươi hận ta là vì Hồ tộc? Hay là vì A Tinh?” Bỗng nhiên Thanh Nguyên tiên quân lại nói.
Xích Tiêu trầm mặc một lát, nói: “Vì Hồ tộc.”
Thanh Nguyên tiên quân: “Vậy ngươi có thể động thủ.”
Xích Tiêu: “Không cần.” Hắn ta dừng lại, nói: “Ta không động thủ với ngươi, mới là vì A Tinh.”
Xích Tiêu không muốn nhắc đến cái khác nữa, chuyển giọng nói: “Ta biết các ngươi muốn đánh lên Cửu Trọng Thiên, đi thôi.”
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã ở Cửu Trọng Thiên rồi.”
Xích Tiêu: “……”
Giống như Yêu vương, Xích Tiêu cũng hoảng hốt trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Cửu Trọng Thiên cao không thể với tới…
Thì ra lại chỉ là trong chớp mắt, đã bước lên rồi.
Cùng lúc đó.
Tiên đồng chờ ở thang trời, chống cằm, nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm đến mức khô cả hai mắt, nhưng hắn ta cũng không dám di chuyển ánh mắt đi một chút.
Người bên cạnh khó hiểu: “Ngươi còn canh chừng làm cái gì? Không phải đã sớm nói là, sẽ không có tu sĩ phi thăng lên trời nữa rồi sao? Chờ ngày nào đó tộc A Tu La đánh tới, ngươi chạy cũng chạy không kịp.”
“Sẽ không, tộc A Tu La ở Thất trọng thiên cơ mà.”
“Sao ngươi biết bọn họ sẽ không đến Nhất trọng thiên nữa?”
Tiên đồng cố nén không nói cho người bên cạnh biết, mình được Ô tiên tử coi trọng như thế nào, ngươi hiểu cái rắm.
Sự tình quan trọng, hắn ta không thể nói.
Việc này liên quan đến sau này Ô tiên tử có còn coi trọng hắn ta nữa hay không đó…
Ngay khi tiên đồng mím chặt môi, cũng ngồi ở chỗ kia y như hũ nút, đôi mắt nhìn chằm chằm cũng sắp choáng váng.
Tiểu đồng tử ngồi xổm bên cạnh hắn ta, đột nhiên kinh hô một tiếng: “Ngươi xem đó có phải người hay không?”
Trên thang trời, có người chậm rãi bước lên bậc thang.
Người tới râu tóc đã trắng, quần áo phần phật, đều có một cổ khí độ tiên phong đạo cốt.
“Xin hỏi tiểu hữu, nơi này là nơi nào?” Người tới hỏi.
Tiểu đồng tử đoạt nói trước: “Nơi đây chính là Nhất trọng thiên, ngươi chính là tu sĩ phi thăng từ nhân gian đến?”
Tiên đồng đẩy tiểu đồng tử ra một phen, nói: “Ngươi có quen biết một vị tiên tử họ Ô không?”
Người tới ngẩn ra: “Họ Ô? Đại danh chính là Ô Tinh Tinh?”
Tiên đồng lại gãi đầu nói: “Ta đâu có may mắn biết được đại danh của tiên tử, nhưng nếu là họ giống nhau, vậy chắc là phải rồi. Ô tiên tử bảo ta ở đây đợi người, chắc ngươi chính là người nàng muốn đợi.”
Người tới càng kinh ngạc hơn: “Là A Tinh kêu ngươi tới?”
Ô Tinh Tinh phi thăng đi trước, đã lăn lộn đến địa vị gì ở Tiên giới rồi? Ngay cả tiên đồng này cũng để nàng sử dụng?
“Là Ô tiên tử kêu ta tới, ngươi đi theo ta đi.” Tiên đồng vui mừng đứng dậy nói.
“Từ từ, phía sau còn có.”
“Cái gì?”
“Còn có?”
Tiên đồng và tiểu đồng tử kia đều trợn trừng mắt.
“Phải, bọn họ đi hơi chậm một chút, ta cả gan tiến đến nhìn một chút, đến tột cùng nơi đây có phải Tiên giới hay không.”
“…” Tiên đồng cạn lời. Các ngươi coi đây là nơi nào?
Không biết từ khi nào ông lão của Quần Thanh Quan cũng đi tới nơi này.
Ông ấy cũng rất kinh ngạc: “Nhiều người đến như vậy?”
Tiên đồng đáp lại, trong lòng thật sự chấn động.
Khi nào mà phi thăng lại thành chuyện dễ dàng đến như vậy?
Mà bên này vẻ vui sướng trên mặt ông lão lại dần dần biến mất.
Nhiều người như vậy… Lại không có người ông ấy muốn đợi.
Lúc này những người bước lên trời trước tiên, nhìn thấy râu tóc ông lão đều quét đất, cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Người của tiên giới nên là hạc phát đồng nhan, tu sĩ càng mỹ lệ hơn mới đúng.
Người mới phi thăng đến tiến lên một bước, bái rồi nói: “Các hạ chính là tu sĩ phi thăng đến ư? Xin hỏi xưng hô với các hạ như thế nào?”
Ông lão vẫy tay: “Không có tên họ gì, không đáng nói thôi!”