Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 465

Chương 465 -
Chương 465 -

Nhưng ông ấy nói xong thì có tạm dừng một chút, lại hỏi lại: “Ngươi là môn nào phái nào? Năm nay bao tuổi rồi?”

“Phục Hi Tông, Chương Hồi Văn.”

Đúng là tên của Tam trưởng lão.

“Năm nay chắc là hơn 500 tuổi.” Sau đó ông lại nói.

Lúc này ông lão mới có chút tinh thần.

Nhỏ tuổi như Ô cô nương vậy, tất nhiên là không có kiến thức gì.

Nhưng lão già sống lâu như thế này, có lẽ là đã từng nghe đến đồ nhi của ông ấy…

Cho dù người này chưa từng nghe qua.

Lát nữa có nhiều người tới như vậy, chắc sẽ có một người từng nghe nhỉ? Một người không hỏi được, thì lại hỏi một người khác.

Ông lão hỏi: “Ngươi có từng nghe qua cái tên Dịch Ly Vân chưa?”

Tam trưởng lão suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Chưa từng.”

Ông lão trầm mặt xuống.

Tam trưởng lão hỏi: “Hắn ở môn nào phái nào? Có khi là dùng tên khác để lăn lộn bên ngoài.”

Ông lão lại cười rộ lên: “Đúng đúng, ngươi nói đúng. Hắn là người trong Vô Cực môn. Lúc ta đi, chắc hắn là môn chủ.”

“Vô Cực môn?” Tam trưởng lão sửng sốt.

Ông lão lại trở nên vui mừng một lần nữa: “Có phải ngươi từng nghe nói hay không?”

“… Phải.” Tam trưởng lão do dự nói, “Ta không biết người mình đã từng gặp đó, có phải Dịch Ly Vân trong miệng ngươi hay không.”

Ông lão vội nói: “Ta có bức họa!”

Ngay sau đó thì luống cuống tay chân mà bới đồ ra, mở ra.

Tam trưởng lão không đành lòng nói: “Khi ta thấy người nọ, đầu tóc hắn đã hoa râm, nếp nhăn thật sâu, còn chưa đạt được Trúc Cơ nữa. Không đến hai ngày đã vũ hóa.”

Cái gọi là vũ hóa, đó là chết đi.

“Vậy không phải hắn, lúc ta đi, hắn đã sớm Trúc Cơ rồi.” Ông lão vội la lên: “Những người khác thì sao? Những người khác trong Vô Cực môn thì sao?”

“Không có những người khác, chỉ có một mình hắn.”

“……”

Ông lão lại ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm nói: “Vô Cực môn sẽ điêu tàn suy sụp, ta đã sớm đoán trước được. Nhưng sao hắn lại không còn chứ? Đã sớm hóa thành một nắm đất rồi sao?”

“Xin hỏi tiền bối, vị đạo hữu tên Dịch Ly Vân kia là……”

“Là đồ nhi của ta.” Ông lão che mặt thương tâm mà khóc lên, “Hắn vốn là một cô nhi, được ta nhặt về nuôi lớn, lại dạy hắn đi lên con đường tu tiên. Nhưng ai biết rằng, hắn mới vừa Trúc Cơ, ta đã mơ màng hồ đồ mà phi thăng. Để hắn lại ở trong Tu Chân Giới, một mình hắn làm thế nào mà lo liệu tông môn lớn như vậy chứ? Có lẽ đã sớm bị người giết…”

Tình nghĩa sư đồ trong Phục Hi Tông cũng luôn luôn thâm hậu.

Tam trưởng lão nghe vậy cũng không khỏi phiếm hồng đôi mắt.

“Trước tiên tiền bối đừng khóc, đột nhiên ta nhớ tới, vị Vô Cực môn chủ mà ta gặp được, lúc ấy là nói với ta như thế này…”

“Nói gì cơ?”

“Hắn nói từ đời của sư tổ kia thì bắt đầu, Vô Cực môn liền thường xuyên nhặt một vài cô nhi ở trong chiến loạn, thiên tai, trôi giạt khắp nơi về nuôi. Hắn là được sư phụ hắn nhặt về. Ta nghĩ, tuy rằng hắn không phải vị đạo hữu Dịch Ly Vân kia. Nhưng sở dĩ các môn chủ sau của Vô Cực môn đều kiên trì làm chuyện như vậy, có phải cũng do nguyên nhân chính là vì được Dịch đạo hữu dạy bảo và truyền thừa hay không? Bởi vì ban đầu, Dịch đạo hữu đó là được tiền bối ngươi nhặt về để nuôi. Hắn cảm nhớ phần tình nghĩa sư đồ này, vì thế từ đó đã truyền thừa xuống.”

Ông lão nghe đến đó, trong lòng rung động không thôi: “Thật, thật ư?”

Lời nói ra miệng, không đợi Tam trưởng lão nói tiếp, ông lão lập tức ngồi dưới đất, che mặt khóc lớn.

Tam trưởng lão vội nói: “Dù hắn không thể giống như tiền bối, phi thăng Tiên giới, sống lâu trăm tuổi. Nhưng hắn lại làm rất nhiều việc, tạo không biết bao nhiêu đại công đức. Đồ đệ của hắn, đồ tôn của hắn… còn rất rất nhiều người, đều sẽ giống hắn cũng cảm kích ngươi, cảm kích hắn. Cả đời của hắn, lợi hại hơn người khác, đáng giá hơn người khác rất nhiều.”

Lúc này ông lão mới ngồi dậy: “… Ngươi nói phải. Đồ nhi tốt của ta, nếu chuyển thế đầu thai, tất nhiên cũng có thể đầu vào thai tốt nhất. Lại chờ thêm trăm năm ngàn năm, có lẽ ta còn sẽ gặp lại hắn chuyển thế một lần.”

Tam trưởng lão lại nhớ tới: “Vị Vô Cực môn chủ mà lúc trước ta gặp, trước khi chết đã truyền vị trí môn chủ xuống rồi.”

Ông lão tinh thần hơn chút, hỏi: “Truyền cho ai? Là người như thế nào?”

“Là thê tử sư điệt của ta, ta cũng coi như nửa sư phụ của nàng. Nàng họ Ô, phi thăng Tiên giới trước ta một bước, không biết ngươi có từng gặp được…”

Ông lão nhảy dựng lên một cái: “Là nàng! Thì ra là nàng!”

Ông lão đột nhiên lại cười ha ha, nước mắt nước mũi đan xen lại một đoàn cũng không màng: “Duyên phận! Thật sự là duyên phận trời cao chú định!”

Tam trưởng lão cũng vui mừng: “Tiền bối từng gặp nàng ư?”

“Gặp rồi gặp rồi! Nàng là một đứa trẻ ngoan, ta thật sự rất thích. Nàng ở cùng với ta mấy ngày, sau đó mới đi lên phía trên kìa, nàng còn mời ta cùng đến Bát trọng thiên, đúng đúng, phải đi Bát trọng thiên, phải đi…” Ông lão vừa khóc lại vừa cười.

Tam trưởng lão cũng không nghĩ tới thế mà lại thành duyên phận như vậy.

Các tu sĩ còn lại phi thăng mà đến, nghe đến đó, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vô Cực môn lạ hoắc lạ huơ kia, thế mà đã sớm có một lão tổ tông phi thăng?

“Đúng rồi, ta nhớ rằng, ban đầu khi Vô Cực môn chủ kia vũ hóa, còn giao rất nhiều đồ vật cho A Tinh, trong đó có cả bức hoạ của các môn chủ đời trước và di vật. Có lẽ trong đó có cả đồ của vị Dịch đạo hữu kia.”

Bây giờ ông lão như dưới mông có lửa đốt vậy, đứng cũng không đứng được, ngồi cũng không ngồi yên.

“Đi! Các ngươi mau đi theo ta!”

“Đi nơi nào?”

“Lên Bát trọng thiên!”

Ông lão cao quát một tiếng: “Các đạo hữu U Sơn, chư vị Ban Lan Động, mau mau ra đây, có việc phải làm!”

Bình Luận (0)
Comment