—
Ngày thứ hai Thanh Nguyên tiên quân “Mất tích”, chúng tiên cũng đã nhận ra được chỗ không thích hợp.
Đặc biệt là Phục Hổ, trực tiếp bái kiến Thần quân.
Thần quân biết hắn ta không thích Ô Tinh Tinh.
Thần sắc Thần quân tiều tụy, ngồi dựa ra sau, đỡ trán nói: “Họ Ô kia chỉ sợ là đã sớm hợp mưu cùng A Tu La giới, nàng ta mang theo Thanh Nguyên, nói biến mất là biến mất…”
Phục Hổ nghe mà thần sắc ngơ ngẩn, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
“Thần quân.” Một giọng nói vang lên ở ngoài cửa.
“Nói.”
“Tộc A Tu La lại ngóc đầu trở lại, không biết tiên quân ở nơi nào? Không còn tiên quân nữa, hiện giờ thật sự là liên tiếp bại lui…
Sắc mặt Thần quân khó coi: “Ngay cả một tên đảm đương nổi việc cũng không có hay sao?”
Nhưng mà trong lòng y cũng rõ ràng.
Nếu như có người có thể chống đỡ cho Tiên giới, y cần gì phải tìm Thanh Nguyên trở về chứ?
Thần quân khẽ thở dài một hơi: “Kiếp nạn của tam giới đã ở ngay trước mắt. Chỉ có thể là bổn quân tự mình đi lên trước.”
Phục Hổ hoàn hồn, dập đầu nói: “Năng lực của Thần quân, sao tộc A Tu La có thể nhận?”
“Không cần khen tặng.” Thần quân xua tay, nói: “Phục Hổ tướng quân vẫn luôn đi theo Thanh Nguyên, vậy hôm nay để ngươi tới làm tiên phong đi.”
Cổ họng Phục Hổ giật giật: “… Vâng.”
Tiên nhân tới bẩm báo còn chưa nói chính xác lắm.
Tộc A Tu La lại đánh vào Thất trọng thiên, với khí thế gần như là gió cuốn mây tan, ngay cả trụ đỡ trời cũng đổ. Các A Tu La ào ạt dũng mãnh tiến vào bát trọng thiên, bị tiên nhân ngăn cản ở biên giới bát trọng thiên.
Hai bên giao chiến, sao lại không kịch liệt.
Khi Thần quân đến, nước sông đỏ đậm kia chảy ra từ A Tu La giới, phủ kín khắp đại địa, chỗ chảy đến thì tiên thảo tiên hoa khô héo úa tàn.
A Tu La vương ngồi ở trên kiệu cao, từ trên cao nhìn xuống, chăm chú quan sát biến hoá trên chiến trường.
“Thật là càn rỡ!” Thần quân lạnh giọng dứt lời, giơ tay đưa một vật tới.
Đó là một thanh kiếm.
Thân kiếm dài gần mười trượng, mũi kiếm rạng rỡ hàn quang, được lấy từ Bổ Thiên Thạch, chính là Thánh Khí đã có từ khi sáng lập trời đất.
Bổ xuống giữa chiến trường, lập tức chém chết mấy chục tên tộc A Tu La, ngay cả tiên nhân đang giao chiến cũng có mấy người bị vạ lây, trong nháy mắt thần hồn câu diệt.
Hành động này nhất thời làm tất cả ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây.
Các tiên nhân sợ hãi mà bái: “Thần quân!”
Thần quân cũng không nhìn bọn họ, lập tức phất tay áo, chỉ thẳng vào A Tu La vương.
A Tu La vương vẫn đeo chiếc mặt nạ dữ tợn của y, không né không tránh.
Chỉ nghe thấy “Oanh” một âm thanh vang lên, một con Già Lâu La xông thẳng lên, mở ra miệng chim thật lớn ngậm lấy mũi kiếm. Mũi kiếm xỏ xuyên qua nó, nhưng Già Lâu La cũng không sợ hãi gì.
Máu rơi đầy đất.
Nhưng cánh chim sải rộng ra kia, dường như còn cứng hơn cả núi đá.
Chúng tiên thấy thế, đều không khỏi cảm thấy cực kỳ chấn động.
Phượng Hoàng, Chu Tước, vậy mà còn không bằng nó!
Chờ thế tới của kiếm bị giảm bớt đi, quanh thân Già Lâu La mới bốc cháy lên lửa lớn, thiêu đến nửa cọng lông chim cũng không còn, chỉ còn một trái tim lưu ly màu xanh lơ.
A Tu La vương kia giơ tay đón lấy, đang đỡ lấy trái tim kia.
Đuôi mày Thần quân giật giật một chút, trong lòng cũng không khỏi có một tia hâm mộ đố kỵ xẹt qua một cách nhanh chóng.
Thứ ngu dốt như thế, lại hết sức trung thành, độ phục tùng cực cao, một lòng vây quanh che chở vị A Tu La vương này.
Thần quân giơ tay, thu hồi kiếm.
“Bổn quân rất thưởng thức bộ chúng dưới trướng ngươi, bọn họ không sợ sinh tử, tuy khuôn mặt xấu xí, nhưng trong lòng có một trái tim xinh đẹp. Thật ra A Tu La của ngươi chỉ canh giữ A Tu La giới của ngươi, mà tiên nhân ta cư trú trên trời, không liên quan với nhau, cần gì muốn ra tay với nhau?” Thần quân biểu hiện ra sự bao dung của một người trên cao
Nhưng A Tu La vương kia…
Cũng chính là Tân Ngao, không khỏi cười lên tiếng: “Con mẹ nhà ngươi còn cố làm ra vẻ nói nhảm nhí gì thế? Cái chiêu này của ngươi, khi lão tử làm hoàng đế đã dùng chán rồi.”
Còn là Tân Ly dạy kia kìa.
Thần quân: “…”
A Tu La vương: “Hay là ngươi đánh không lại, nên bắt đầu đánh rắm hả?”
Sắc mặt Thần quân trầm xuống: “Đồ vô sỉ.”
Giọng nói vừa dứt, không đợi Thần quân lại ngự kiếm.
“Tiên quân?”
“Không sai, đó là Thanh Nguyên tiên quân.”
“Cuối cùng tiên quân cũng tới!”
Tiên nhân vui mừng mà hô lên.
Ở trong mắt bọn họ, Thanh Nguyên tiên quân xuất hiện một lần nữa, đương nhiên có nghĩa là trận chiến hôm nay rất nhanh là có thể bình định được.
Chỉ có sắc mặt của Thần quân là không đẹp lắm.
Y nhìn về phía con trai ruột của mình: “Ta cho rằng ngươi sẽ không xuất hiện nữa.”
Thanh Nguyên tiên quân và Ô Tinh Tinh sóng vai mà đi, ở trong chiến trường tàn khốc kịch liệt như vậy, lại như tản bộ trên sân vắng, dẫm lên mây đi đến trung tâm.
Thanh Nguyên tiên quân nhàn nhạt nói: “Ta cũng cho rằng ngươi đã thông báo việc ta phản loạn cho tiên giới biết.”
Ngay lập tức lời này làm vô số người kinh ngạc.
“Phản loạn?”
“Sao tiên quân lại làm phản?”
“Đây là có chuyện gì?”
Thanh Nguyên tiên quân chuyển tầm nhìn sang Ô Tinh Tinh: “A Tinh, nàng có lời gì muốn nói với y không?”
Ô Tinh Tinh:?
Ta ư?
Nàng suy nghĩ, cảm thấy không nói chút gì đó thì không giống bình thường.
Vì thế nàng quay đầu nhìn về phía Thần quân, nói: “Rốt cuộc ta có thể nói mục đích ta đến nơi này rồi…”
Sắc mặt chúng tiên khó coi.
Thầm nghĩ mục đích ngươi tới nơi này, đó là muốn bắt cóc Thanh Nguyên tiên quân của chúng ta?
Ô Tinh Tinh cao giọng nói: “Ta đến để đánh lên Cửu Trọng Thiên, cứu Thanh Nguyên tiên quân ra!”
Cứu?
Chúng tiên mở miệng phía sau nối tiếp phía trước: “Hoang đường! Tiên quân nào cần ngươi tới cứu hả?”