Thanh Nguyên tiên quân lại nở ra một chút ý cười.
Hắn thích nghe nàng nói với mọi người rằng, nàng tới để cứu hắn.
Hắn cũng không cảm thấy việc này làm mất uy nghiêm tiên quân của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy, tất cả mọi người sẽ thấy, tình ý chân thành của A Tinh với hắn.
A Tu La vương ở phía sau lúc này cũng cười ha hả, ngồi nhìn bóng dáng Ô Tinh Tinh và Thanh Nguyên tiên quân sóng vai.
“Sớm biết có hôm nay, ta nên sắp xếp một số người, vào giây phút ngươi bước vào Nhất trọng thiên kia, liền chém giết ngươi ngay.” Thần quân cảm thán nói.
Các tiên nhân còn chưa suy nghĩ hiểu ra ý nghĩa như thế nào.
Thần quân giơ tay.
Cự kiếm bay về phía Ô Tinh Tinh.
Ngay cả Già Lâu La cũng không thể chịu được lực này, hẳn là nàng cũng sẽ bị đâm thủng qua ngực…
Lại thấy vô số con Già Lâu La lao nhanh đến, đồng thời cắn thân kiếm kia.
A Tu La vương lắc mình một cái, bắt được mũi kiếm.
Chuôi kiếm thì bị Thanh Nguyên tiên quân nắm chặt ở trong tay.
Cự kiếm cứ như vậy bị giữ lại ngừng ở giữa không trung, hoàn toàn không thể tiếp cận Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh chậm rãi thở phào.
Nguy hiểm thật.
Sắc mặt Thần quân không thay đổi: “Thế mà A Tu La vương lại che chở nàng như thế.”
Tân Ngao: “Đây là đương nhiên. Ngươi tưởng ai cũng giống lão già như ngươi, lợi dụng mọi thứ từ con trai ruột của mình sao?”
Chúng tiên chấn động không thôi, giờ thì không có một chút âm thanh nào phát ra.
Thần quân bất đắc dĩ, nói: “Thanh Nguyên, ngươi muốn phóng túng để bọn họ nói ra tất cả về ngươi, bao gồm cả thân thế của ngươi sao? Nếu ngươi muốn, một khi bước ra, sẽ không còn đường hối hận…”
Thanh Nguyên tiên quân hỏi ngược lại: “Vì sao phải hối hận? Là bởi vì cả đời của ngươi đều là hối hận, nên suy từ mình ra người sao?”
“Khi ngươi trở thành Thần quân, ngươi đã hối hận, hối hận vì sao lại kết làm vợ chồng với trạch mẫu Nhược Thủy.
“Khi ta sinh ra, ngươi nhìn thấy ta và tương lai của ngươi dây dưa nhân quả, ngươi vẫn hối hận.
“Hôm nay, có phải ngươi lại hối hận, không biến suy nghĩ ăn ta luôn khi ta còn nhỏ tuổi thành hành động thực tế, làm máu thịt của ta hóa thành một bộ phận thân thể của ngươi hay không?”
“Hay là hối hận, khi ta tự sát, ngươi nên trực tiếp phá hỏng con đường luân hồi của ta, cũng sẽ không rơi vào cục diện xấu hổ như hôm nay?”
Thần quân mím môi, trong mắt mang theo sự phẫn nộ: “Ngươi là con ta, ta không muốn tranh chấp miệng lưỡi này đó với ngươi.”
“Nhưng ngươi nhìn thấy tương lai, ngươi biết được cuối cùng sẽ có một ngày, tộc A Tu La sẽ xâm lấn với quy mô lớn. Ta là binh khí tốt nhất trong tay ngươi, sao ngươi nỡ vứt bỏ ta cho được? Sao có thể nỡ buông bỏ công cụ củng cố quyền lực và địa vị của ngươi? Đặc biệt khi ngươi phát hiện, thế mà thần tiên cũng sẽ có một ngày già đi… Ngươi có thể cảm nhận được, tiên lực vốn cường đại của ngươi đang tiêu tán. Xương thịt của ngươi lúc trước được đúc từ núi dài sông lớn, đang lấy một phương thức khác trả lại cho trời đất. Mà ta kế thừa huyết mạch của ngươi, lại ngày càng cường đại. Ngươi càng không muốn dễ dàng vận dụng tiên lực của mình. Ngươi đã nghĩ tới một cách tốt nhất…”
“Khi ta chuyển thế luân hồi, lại quay về trời, tất cả lại bắt đầu từ đầu. Ta không có bạn bè thân thích nào khác, ta chỉ có một người cha. Là cha của ta, đương nhiên ngươi có thể dùng tình thân huyết thống mạnh mẽ nhất thiên hạ để trói chặt ta. Chỉ cần một ngày ngươi còn, ta sẽ như con chó mà ngươi chăn nuôi, ngươi chỉ về phương nào, ta sẽ đi về phương đó.
“Nhưng tiền đề là ta không thể phát hiện, nương của ta chết như thế nào, cũng không thể biết được kiếp trước ta làm như thế nào mà phát hiện cha ta, là một người bạc tình ích kỷ như thế, càng vì vậy, mấy ngàn năm ta cũng không tìm được ý nghĩa tồn tại. Ta tình nguyện lấy xương cốt ngươi cho ta, đúc thành kiếm, rút hết gân mạch ngươi cho ta, vứt vào trong nước…”
Tiên quân hờ hững cao cao tại thượng kia, lần đầu tiên mở miệng tôn quý, nói nhiều như vậy, lại là vì vạch trần thân thế và những gì mình đã trải qua từng chút một.
Thần quân giận quá mà cười: “Làm một tiên quân dưới một người, trên vạn người không tốt sao?”
Thanh Nguyên tiên quân hỏi lại y: “Làm chó thì tốt à?”
Thần quân: “… Ngươi là con ta! Sao ta lại hại ngươi được?”
Thanh Nguyên tiên quân: “Nương của ta cũng từng là thê tử của ngươi, sao ngươi lại có thể hại nàng?”
Thần quân: “…”
Chúng tiên đã nghe đến choáng váng.
Chuyện riêng tư nhất giữa Thần quân và tiên quân, bị mở ra ở trước mặt bọn họ, trong lòng bọn họ vừa kinh hãi, lại vừa không dám lắng nghe.
Tân Ngao nghe xong thì như lọt vào trong sương mù, còn đang ở phía sau xác định quan hệ.
Đại khái chính là kẻ làm cha, không thương con trai như con.
Phàm là có chút chuyện gì, đều sai con trai đi làm.
Bản thân còn từng có ý định ăn luôn con trai, chiếm lực lượng của hắn làm của riêng.
Bản thân thì sao, bởi vì yêu quý một thân tiên lực, dù sao thì cái gì cũng không chịu làm, chỉ lo lợi dụng con trai đến chết, chờ đến một ngày không thể lợi dụng nữa, lại ăn hắn luôn, dùng máu thịt của hắn để phụng dưỡng ngược lại cho mình, để chính mình khôi phục lực lượng một lần nữa, là ý này đúng không?
Bên này Thần quân trầm khuôn mặt, sau một lúc lâu cũng không có mở miệng tiếp.
Trong trời đất cực kỳ yên tĩnh.
Bên này Ô Tinh Tinh lặng lẽ câu lấy ngón tay của Thanh Nguyên tiên quân.
Nàng nhỏ giọng nói: “Nghe có vẻ đau quá…”
Thanh Nguyên tiên quân nắm ngược lại ngón tay nàng, nắm chặt cứng ngắc.
Thần quân cười ra tiếng: "Đúng rồi. Ngươi nói không sai, lúc ngươi sinh ra, ta đã muốn giết ngươi. Chỉ là ta không nghĩ đến, sau khi ngươi kế thừa huyết mạch của ta và Vân Mộng, lại có biểu hiện cường đại như vậy. Vì vậy ta có một suy nghĩ, giữ ngươi lại. Bên trong tiên cung, đủ loại thiên tài địa bảo, cũng không sánh bằng được với ngươi? Ngươi là con trai ta, sử dụng sẽ không có lúc phản bội ta, là đạo lý không thể nào thay đổi được. Ngươi thấy con giết cha bị trời phạt, nhưng ngươi đã thấy cha giết con bị trời phạt chưa? Tất cả của ngươi vốn dĩ là ta cho, ta thu lại thì như thế nào?"