Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 468

Chương 468 -
Chương 468 -

"Quân muốn thần chết, cha muốn con chết. Đây chính là thiên lý trong cõi đời nay."

"Ta cũng từng muốn làm một người cha tốt. Nhưng ngươi thật sự không muốn thân thiết với ta, Nếu như thế, không có tình nghĩa cha con, cần gì phải nói đến hiền hòa?"

Các tiên nhân nghe đến chỗ này, gần như bị thuyết phục.

Trong trời đất có một ít quy luật tự nhiên, vốn là tàn nhẫn như vậy.

Ví dụ như bọ ngựa cái sau khi giao phối xong sẽ ăn chồng của mình, nếu thú cái sinh con xong mà yếu ớt không sống nổi cũng sẽ ăn con của mình...

Tuyết quốc ngày xưa, dân tình nhanh nhẹn dũng mãnh, dã man, thật ra cũng từng có quy củ như vậy.

Lúc lấy người tế, Tân Ngao cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng y làm cha của Thái Dương và Tân Ly, thì lại khác.

Tân Ngao cười lạnh một tiếng, tức giận nói: "Sở dĩ người làm người, là bởi vì người biết kính già yêu trẻ, làm cha sẽ sinh lòng yêu thương thương tiếc với thê tử con cái của mình, trên đường gặp thấy người chết cũng sinh ra chút không đành lòng, lấy quần áo, cỏ cây đắp lên thân thể của người đó..."

Ngay cả Tân Ngao nghe cũng cảm thấy CMN quả nhân thật là biết nói chuyện.

Sau khi Ô Tinh Tinh nói xong, cũng gật đầu liên tục, không nhịn được chỉ vào Thần quân nói: "Ngươi ngay cả làm người cũng không làm tốt, còn không bằng trâu, sao có thể làm thần tiên?"

Trâu còn biết được yêu thương liếm nghé con.

Các tiên nhân bỗng nhiên hơi hoảng hốt.

"Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ nếu đánh được như lời của các ngươi, vậy Thần quân này là do các ngươi làm sao?" Việt Tàm Thần quân giống như nghe được chuyện cười, cười ra tiếng.

Y cúi đầu xuống, nhàn nhạt nói: "Tiên quân vì tình phản bội tiên giới, cấu kết với tộc A Tu La, các ngươi còn chưa ra tay nữa sao? Chẳng lẽ còn chờ tộc A Tu La tàn sát hết các ngươi?"

Chúng tiên giật mình, tỉnh hồn lại, nắm chặt binh khí trong tay.

Thần quân nhìn Thanh Nguyên tiên quân: "Để cho ta xem thử, rốt cuộc ngươi lợi hại đến trình độ nào, có thể tàn sát hết tiên giới hay không. À, quên mất, ngươi còn có tộc A Tu La. Nhưng thứ mãng phu này..."

Ô Tinh Tinh vội vàng hô to: "Đi ra!"

Đi ra cái gì?

Chúng tiên nghi ngờ.

Lại thấy một con bạch hổ nhào ra, đầu to, thân hình như một ngọn núi nhỏ, lúc cúi đầu nhìn xuống, tùy tiện cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng cái này vẫn còn chưa hết.

Ngay sau đó sói, sư tử, báo... Từng con một, con nào cũng có thân hình khổng lồ, tiếng gào rung trời, hình như còn làm cho trụ chống trời lắc lư.

Bọn họ hốt hoảng một trận, nhất thời không phân rõ được chuyện gì xảy ra.

Vẫn là Thần quân nghiến răng nghiến lợi nói: "... Yêu tộc."

Yêu vương xuất hiện: "Chết ngộp ta rồi."

Xích Tiêu vừa nhảy ra, cuối cùng chín cái đuôi sau lưng cũng hoàn toàn phóng thích ra ngoài, đồng thời còn kèm theo một cổ uy áp kinh khủng.

Ngay cả Yêu vương cũng tạm tránh xa hắn ta một chút.

"Đại yêu Dung Di?!" Có người hoảng sợ buộc miệng gọi.

"Hồ đồ! Đó không phải là Dung Di, đại yêu kia lông cả người đều là màu đỏ, còn người này là hỗn hợp giữa trắng và đỏ.’

"Nhưng tại sao Yêu tộc lại xuất hiện ở chỗ này? Sao bọn họ tới được Bát trọng thiên?"

"Thật là nhiều... Thật nhiều đại yêu quái!"

"Yêu tộc đây là xuất quân toàn bộ sao?"

"Không phải bọn họ đã sớm chết hết rồi sao?"

Nhất thời các tiên nhân đều rối loạn trận tuyến.

Mà Thần quân cũng đang suy nghĩ.

Đúng vậy, sao đám yêu quái này có thể vào tiên giới? Bọn chúng không nên bị chết sạch sẻ rồi sao?"

Thần quân lạnh lẽo nhìn chằm chằm Xích Tiêu: "... Dung Di truyền tất cả truyền thừa cho ngươi? Giỏi cho một con cá lọt lưới."

Xích Tiêu nắm chặt bàn tay, hắn ta nhìn chằm chằm Thần quân, cả người tràn đầy tức giận nóng nảy.

Vào lúc khi Thần quân xuất kiếm muốn giết Ô Tinh Tinh, hắn ta đã không nhịn nổi nữa.

Thần quân cười to, nói với Thanh Nguyên tiên quân: "Yêu tộc lại giúp ngươi? Bọn họ không biết, năm đó Dung Di là chết ở trong tay ngươi sao? Từ đó về sau Yêu tộc không thể không chạy trốn khắp nơi, trong trời đất không có chỗ nào dung thân.”

Đột nhiên một con hồ ly trắng như tuyết nhảy ra từ sau lưng tộc A Tu La, thở dài nói: "Ta bị giết còn chưa nói cái gì, ngươi cũng không cần nhắc lại đâu."

"Người nào nói chuyện?"

"... Dung Di?"

"Đúng vậy, khí tức thần hồn tương tự, chính là Dung Di!"

Ô Tinh Tinh quay đầu lại: "Hả?"

Nàng có chút vui vẻ: "Ngươi còn sống! Ngươi không có chết!" Lập tức vành mắt Ô Tinh Tinh trở nên đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy sư tôn thì sao? Đại sư tỷ đâu? Còn có... A Tiếu đâu?"

"Một lát nữa ngươi có thể thấy Diệp Chỉ Quân. nàng và cái tên Nguyên quân kia ở cùng một chỗ." Dung Di nói xong, lại nhìn về phía Thần quân.

"Nếu thật sự nhắc lại, ta hận nhất vẫn chính là ngươi, Việt Tàm Thần quân. Hạ lệnh là ngươi, muốn đuổi tận giết tuyệt Hồ tộc cũng là ngươi. Chẳng qua cũng là chuyện xưa đã trôi qua không biết bao nhiêu năm rồi Từng ngày trôi qua, ta cũng đã không còn nhớ rõ ràng nữa. Nhưng mà... Lão già nhà ngươi, vì ép con trai đi vào khuôn khổ, ngươi lại phái tiên nhân hạ phàm, đi tới Phục Hi tông, tàn sát sư tôn, sư trưởng bạn bè của con trai mình, nếu không phải lúc ấy lão tử ở đó, hiện ra pháp tướng thật sự, sợ rằng không có một người nào sống nổi..."

Thần quân: "... Thì ra là ngươi."

Dung Di cười nhạt: "Nói chung cũng là duyên phận thôi, có lẽ ông trời không muốn thấy ngươi sống tốt."

Thầm quân lạnh lùng nói: "Trời? Ta chính là trời."

Dung Di mắng: "Thật không biết xấu hổ."

Thần quân cũng cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi là yêu, Phục Hi tông bị tàn sát thì có liên quan gì đến ngươi? Sao đến lượt hôm nay ngươi lên tiếng bất bình thau hắn?"

Dung Di khựng người lại một chút, ngay sau đó càng hung ác nói: "Ngươi thì biết cái gì?” Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi thì biết cái gì chứ? Chính là những thần tiên đáng chết các ngươi, hại A Tiếu nuôi ta mất đi chỗ ở. Hôm nay, ngay cả hồn phách của nàng cũng không được đầy đủ."

Bình Luận (0)
Comment