Cuối cùng, bọn họ thuận lợi đi vào giới A Tu La.
Nhưng lúc nào cũng có thể chết.
Hai người cũng không quan tâm.
Trong xương của hai người đều khắc sự tàn nhẫn không sợ ai, bắt đầu cuộc hành trình dài.
Cũng bắt đầu chờ đợi lâu dài.
Hắn biết, hoàng đế Thái Sơ đang đợi Thái Dương và Tân Ly của mình.
Như vậy hắn thì sao?
Trong lòng Nguyên Chử có một chút mờ mịt.
Chờ Xá Nữ sao?
Nghe thì có chút kỳ quái.
Gắn và nàng được xem là quan hệ gì? Chỉ có thân phận đồng môn ngày xưa. Có lẽ đối với nàng mà nói, ngay cả đồng môn cũng không phải.
Thời gian giống như được kéo dài một cách vô hạn.
Trong năm tháng khô khan dài đằng đẵng kia, nếu là một người khác, có lẽ chịu không nổi.
Nhưng Nguyên Chử thì không sao.
Điều khiển Già Lâu La như thế nào, đi thông nhân gian như thế nào, đi khắp giới A Tu La như thế nào... Đối với hắn mà nói, những thứ này đều là chuyện đáng giá đi làm.
Hoàng đế Thái Sơ nguyện ý chia một bộ phận quyền lực cho hắn, hắn cũng sử dụng những quyền lực này làm nhiều chuyện.
Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Bộ dạng của Xá Nữ cũng đã dần mơ hồ trong đầu của hắn.
Sớm biết nên vẽ lại...
Nhưng những năm kia hắn chỉ học hại ngươi như thế nào, thao túng lòng người ra sao, cho nên nào học mấy cái vẽ vời này?
Chỉ sợ sẽ vẽ không giống.
Thời gian lại trôi qua.
Cũng không biết là bao nhiêu năm.
Lúc trước trong lòng hắn cất giấu cảm xúc gì với Xá Nữ... Cũng đã từ từ trở nên mơ hồ.
Nói chung người trường sinh đều sẽ có buồn phiền như vậy.
Từ từ sẽ cảm thấy cảm xúc mình dành cho người đó, đang từ từ biến mất trong lòng mình.
"Nguyên quân, đây là chó dâng cho ngài." Ngày hôm đó, tộc A Tu La đi tới trước mặt hắn, cung kính nói.
Bọn chúng vẫn sẽ luôn dâng cho hắn những thứ mới mẻ.
Nhưng cuộc sống khô khan lại dài đằng đẵng này, cuối cùng đã kết thúc.
Ở trong vương cung A Tu La hắn gặp được Xá Nữ.
Nàng nằm trên mâm ngọc lớn, thân hình uyển chuyển, nhưng khí chất vẫn lạnh như băng.
Giống như năm xưa.
Giống như năm xưa!
Nguyên Chử cho rằng mình đã sớm quên những cái này, nhưng trong nháy mắt gặp nàng, rung động trong lòng cũng dần rõ ràng.
Khuôn mặt của nàng từ từ rõ ràng.
Lúc ấy ở trong đại lao Tuyết quốc, cảm giác khi nói chuyện với nàng cũng đã quay trở lại.
Hắn không nhịn được cười một tiếng.
Gắn cố ý không nói ra thân phận của mình, chỉ chậm rãi nói đưa nàng cho Dạ xoa ăn.
Vẻ mặt của nàng vẫn không thay đổi, ứng đối từng cái một.
Nàng không sợ mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, giống như năm đó vậy.
Nhưng nàng không nhận ra tiếng nói của hắn.
Chẳng lẽ qua ngàn năm, giọng nói của hắn đã thay đổi.
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu của Nguyên Chử.
Lại có một phần buồn bực nói không ra lời.
Thôi.
Nguyên Chử tự bại lộ thân phận của mình.
Hắn gọi nàng: "Xá Nữ,"
Cách gọi quen thuộc như vậy, chắc nàng có thể nhớ ra đúng không.
Ai mà biết được, nàng nghe xong, đầu tiên giơ tay lên tấn công hắn.
Đây là sự hoan nghênh của nàng sao?
Nguyên Chử nắm lấy tay nàng.
Hắn hơi run rẩy, lại có một chút rạo rực tinh thần.
Tay của nàng lạnh như băng, rất trơn.
Hắn có thể xác định được trước đó nàng đã quên đi hắn.
Nếu không cũng sẽ không chờ lúc này mới ra tay.
Hắn dùng sức cắn răng, trong lòng có một chút không cam lòng.
Hắn ngàn năm khó quên.
Nàng mới mấy tháng? Sao có thể quên hắn chứ?
Ngay sau đó hắn muốn nàng đi với mình, nàng cũng không muốn?
Nguyên Chử càng cảm thấy bực bội.
Nguyên Chử mượn tên của Đế cơ, cuối cùng mang được Xá Nữ đi.
Hắn đưa nàng về ngọc cung mình ở.
Hắn biết trên người nàng bị thương, mỗi ngày đều sai người đưa chút đồ bổ đến.
"Ngày mai ta sẽ lấy một ít thiên tài địa bảo đến cho ngươi." Hắn nói như vậy, hôm nay đang tiến công tiên giới, cầm một ít thứ như vậy cũng không phải chuyện gì khó.
Xá Nữ.
Không, phải gọi là Diệp Chỉ Quân.
Lúc này mới biết tên thật của nàng.
Nguyên Chử cảm thấy cái tên này rất hay.
Ngày xưa, dùng chữ "quân" để tôn sùng địa vị, thường dùng cho nam tử.
Nhưng dùng trên người nàng, kết hợp với từ "chỉ", bên trong sự dịu dàng của nữ nhân, lại có mấy phần kiên cường.
Diệp Chỉ Quân cũng không phải là loại người thanh cao gì.
Nàng không từ chối đồ hắn đưa đến.
Nàng nắm chặt thời gian, cố gắng khôi phục tu vi của mình. Vì sư môn của nàng, vì vị Đế cơ kia.
Nàng là người thông minh.
Vừa thông minh lại bền bỉ.
Trừ tính cách phản nghịch di đoan, thì ra trên người nàng còn có rất nhiều chỗ mê người như vậy.
Nguyên Chử giống như lần đầu tiên thưởng thức mị lực của nữ nhân.
Cũng không giới hạn trong phạm vi "nữ nhân xấu xa"
Cuối cùng, Diệp Chỉ Quân gặp được Đế cơ.
Thần quân của tiên giới bị tiêu diệt.
Vị công tử Tân Ly kia, trở thành Thần quân mới.
Nguyên Chử cảm thấy cực kỳ không thú vị.
Hắn không nhịn được nhìn Diệp Chỉ Quân, hỏi nàng: "Nghe nói ngươi phải trở về nhân gian, trọng chưởng Phục Hi tông?"
Hắn mím môi cười, trong lời nói có mấy phần mê hoặc: "Ta tới dạy ngươi đi, dạy ngươi làm thế nào trở thành một người nắm quyền.
Sau đó Tam trưởng lão của Phục Hi tông đến.
Đế cơ cũng đến.
Thì ra nàng không hề lạnh như băng.
Ở bên trưởng bối, nàng sẽ yên lặng quỳ xuống dập đầu rơi lệ.
Nhưng ở trước mặt Đế cơ sẽ trìu mến xoa đầu của Đế cơ.
Nàng có tình cảm.
Nàng không phải là một nữ nhân xấu xa.
Nàng tốt hơn hắn rất nhiều.
Nhưng tình cảm của nàng, lúc nào mới có thể chia cho hắn một chút?
Vì một chút như thế.
Nguyên Chử giống như người đi trong sa mạc, gặp được thực vật có chất lỏng. Dù chỉ là một chút, cũng là dụ hoặc to lớn.
Hắn muốn chỉ một chút như thế.
Lại một ngày.
Hắn tự mình đưa nàng trở về nhân gian.
Đúng vậy, mỗi lần Diệp Chỉ Quân về nhân gian, đều là hắn đưa đi, không có cảm thấy vất vả.
Hết lần này đến lần khác nàng cũng không hỏi tại sao.
Cho đến hôm nay, hắn không nhịn được hỏi nàng: "Xá Nữ không tò mò, lúc trước tại sao ta đi theo hoàng đế Thái Sơ, không sợ hãi đi vào giới A Tu La sao?"
Hôm nay Diệp Chỉ Quân đã để ý lời mà hắn nói với mình.
Đây cũng là một chuyện rất tốt.
Chỉ nghe nàng lạnh nhạt nói: "Lấy tình cách của ngươi, nơi càng nguy hiểm, càng hợp với khẩu vị của ngươi. Chắc ngươi đã sớm chán khi ở Tuyết quốc rồi đi?"
Hắn không thể không nói, nàng rất hiểu hắn.
Nhưng hắn mím môi cười một tiếng, nói: "Sai rồi."
Diệp Chỉ Quân quay đầu lại, trên gương mặt lạnh lùng lóe lên một chút kinh ngạc: "... Sai rồi?"
Nàng chưa từng nghĩ câu trả lời của mình sẽ sai.
Nguyên Chử trầm giọng nói: "Bởi vì nếu ta không đi tới nơi này, thì sẽ không gặp được nàng." Hắn dừng lại một chút: "Cõi đời này, ta cũng sẽ không tìm được nữ tử thứ hai có thế làm cho ta thích như vậy."