Sau đó người trong thành đều nói, hắn có hảo cảm đối với Thanh Cơ -- con gái kế của Tiết công.
Thanh Cơ là loại người gì?
Sinh ra có một gương mặt sinh đẹp, nhưng trái tim lại như bò cạp.
Nữ tử như vậy khác với người khác, nàng ta vô cùng có chủ kiến, cũng có lực lượng hành động, sẽ không yếu ớt, sẽ không bởi vì một số thứ mà mềm lòng vứt bỏ mình.
Nguyên Chử có mấy phần để ý đối với nàng ta.
Nhưng mà...
Quả thật nàng ta quá ngu xuẩn.
Hôm nay nhớ đến, Nguyên Chử cũng không nhịn được than thở.
Nếu như có dã tâm mà không có đầu óc, vậy cuối cùng cũng chỉ là vai hề ác độc thích nhảy nhót mà thôi.
Vậy vừa thông minh vừa có dã tâm, cõi đời này thật sự có sao?
Nguyên Chử không biết.
Về sau Thanh Cơ vì mưu hại Đế cơ, còn quăng tội lên đầu của hắn.
Nàng ta muốn lợi dụng hắn để lót đường cho mình, người mà nàng muốn đến gần chính là công tử Tân Ly. Trái lại chuyện này cũng không sao.
Nhưng thủ đoạn quá thô bỉ.
Nguyên Chử hoàn toàn mất kiên nhẫn với nàng ta.
Không có hắn đối xử đặc biệt với nàng, nàng ở trong đám quý nữ của đô thành, chỗ nào có địa vị chứ?
Nói cho cùng, thủ đoạn của nàng ta không đủ để chống đỡ dã tâm của mình.
Nguyên Chử mất đi hứng thú.
Quay đầu chuyên chú đấu pháp với Đế cơ Thái Dương và công tử Tân Ly.
Lúc này Xá Nữ gần như không chút giấu diếm về mối quan hệ với hai người này.
"Có lẽ ta nên khóa ngươi lại, mới có thể phòng ngừa ngươi truyền tin tức cho bọn họ." Nguyên Chử nói.
Xá Nữ nghe xong, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ là nàng vẫn giống như trước, nói: "Trái lại ngươi có thể thử một lần?"
Nguyên Chử: "..."
Có thể nói là làm "phản đồ" thoải mái.
"Ta biết những thuật pháp kia không có tác dụng trên người ngươi, nhưng nếu chỉ dùng phương pháp nguyên thủy nhất, xích ngươi lại thì sao?"
"Chẳng lẽ ta sẽ ngồi chờ ngươi đến xích ta sao?" Xá Nữ yên lặng rút kiếm ra, phát ra tiếng loong coong réo rắt.
Nguyên Chử: "..."
Đột nhiên hắn cảm thấy nàng thật sự rất thú vị.
Một người cứng ngắc bướng bỉ, thật giống như nàng trời sinh đã như vậy.
Hoặc là nói, linh hồn của nàng đã khác với người khác, chẳng qua người bình thường khó mà nhìn thấy, cho tới hôm nay mới lộ ra sự sắc bén của nó.
Cuối cùng Nguyên Chử vẫn không có trói nàng lại.
Cũng đã nói đến mức này, còn làm như vậy thì thật sự buồn cười.
Giữ nàng lại, cũng có chỗ cần dùng.
Nếu truyền sai một ít tin tức cho bên kia, không phải sẽ càng thú vị hơn sao?
Chỉ là tràn đấu pháp này không giống ngươi ta kéo qua kéo lại mấy chục lần như hắn tưởng tưởng.
Nó kết thúc rất nhanh.
Lấy sự thua cuộc của hắn, kết thúc.
Đại khái bởi vì Xá Nữ ở đó, đã nếm được mùi vị thất bại từ trước rồi đi?
Vào lúc hắn bị nhốt trong đại lao lạnh lẽo, rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại.
Hắn không nhịn được quay đầu lại, nhìn Xá Nữ một chút.
Vẻ mặt của nàng không thay đổi gì.
"Gấu váy của ngươi ướt rồi." Hắn nói.
"..."
"Xá Nữ không cảm thấy lạnh sao?"
"..."
“Mặc dù đây là lần đầu tiên ta đi vào đại lao, nhưng ta từng nghe nói, trong tù sẽ có chuột."
"...."
Được rồi.
Ngay cả cái này cũng không dọa được nàng.
Nguyên Chử sờ mũi, trái lại cảm thấy mình có chút ngây thơ.
Sau đó cuộc sống ở trong ngục, cũng không đáng giá nhắc lại.
Nàng không sợ hãi trong tù vừa ướt vừa lạnh.
Cũng không ghét bỏ cơm tù nhạt nhẽo.
Có lúc nàng sẽ chậm rãi đứng dậy hoạt động, giống như đang đi dạo trong đình viện, có lúc lại ngồi về, bình tĩnh nhắm mặt tĩnh tọa.
Diễn tả bốn chữ "bình chân như vại" thật tinh tế.
Nguyên Chử cũng chưa từng chịu khổ, có mấy phần nuông chiều từ bé, từ từ cảm thấy chịu không nổi.
Dù mấy năm hắn đi du lịch khắp nơi, cũng sống như quý tộc.
"Ngươi không thấy lạnh sao?” Nguyên Chử lại lên tiếng.
"..."
"Ta lạnh." Nguyên Chử khạc ra hai chữ.
Hôm đó trên tế đàn, hắn bị cắn trả, hôm nay máu bầm trong ngực còn đọng lại, trái lại không phải là vấn đề có thể nhịn hay không.
Hắn cảm giác cơ thể mình bắt đầu nóng lên.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Ở niên đại này, một khi bị sốt, cũng là chuyện mất mạng.
Nếu chết như vậy, chẳng phải rất oan uổng sao?
Cũng không phải chết trận.
Mà là chết vì bị sốt.
Nhưng dù Nguyên Chử có nói vậy, Xá Nữ vẫn không để ý đến hắn.
Hắn hơi ngã xuống, nằm ngửa trong đống cỏ: "Xá Nữ, Xá Nữ..."
Hắn gọi nàng nhiều lần.
Hai chữ kia lặp đi lặp lại trên đầu lưỡi của hắn, lại có một mùi vị khác.
Đột nhiên hắn cảm thấy cái tên này, đúng là rất thích hợp với nàng.
Có một loại cảm giác... lạnh lẽo lộng lẫy.
Xá Nữ - Sa nữ: Chỉ một cô gái xinh đẹp mỹ lệ
Nguyên Chử không biết mệt mỏi, cứ gọi từng tiếng một.
Xá Nữ: "..."
Xá Nữ: "Lạnh?"
"Ừ."
"Chịu chút đi."
"Nếu ta chết ở chỗ này thì sao?" Nguyên Chử hít thở mỏng manh nói.
"Ngươi chết trước đi, ta mới có thể biết được."
"..."
Một nữ tử lạnh lùng vô tình.
Thật sự...Thật sự làm cho hắn không nhịn được mà thích.
Nguyên Chử che ngực cười, vừa cười vừa ho ra máu.
Đại khái nàng sẽ cảm thấy hắn bị điên đi.
Lúc này hắn thật sự vô cùng khó chịu, nếu không tìm vài chuyện nói, hai mắt nhắm lại nói không chừng sẽ ngủ như chết.
Nguyên Chử chống tay ngồi dậy.
Không đợi hắn lại nói chuyện, công tử Tân Ly đến.
Tân Ly đến đón Xá Nữ.
Nhưng cũng là đến đón hắn.
Hắn bị xuyên qua xương bả vai, rất đau... Nhưng hắn cũng không biểu hiện gì quá mức. Thậm chí còn có sức để nói đùa mấy câu.
Sống lưng của Xá Nữ vẫn thẳng tắp như vậy.
Cho nên sao hắn có thể thua nàng được?
Chuyện về sau hắn gần như không nhớ rõ nữa.
Nói chung là đầu quân cho Đế cơ, nhận nàng làm môn chủ.
Lại không lâu sau, Xá Nữ biến mất.
Con người Nguyên Chử tất nhiên không hiểu được thương tâm khổ sở là thứ gì.
Những ngày tiếp theo đều trôi qua rất bình thường.
Hắn tuân thủ lời hứa giúp đỡ làm việc cho hoàng đế Thái Sơ.
Chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến Xá Nữ, hắn mới sinh ra một chút khẩn cấp trong lòng, hắn muốn nhanh chóng đến mảnh đất nơi Xá Nữ lớn lên.
May mắn, hoàng đế Thái Sơ có cùng suy nghĩ với hắn.
Bọn họ lấy được phương pháp từ chỗ đại hòa thượng.
Sát khí càng nặng, nơi càng có nhiều người chết, cửa của giới A Tu La sẽ mở ra ở chỗ đó.
*