Nguyên Chử sinh ra trong một gia đình sa sút.
Cha của hắn từng là vương công của Đại quốc.
"Bình Lịch, hưng suy của gia tộc đều phải dựa vào con." Cha đã nói với hắn như vậy.
Lúc đó Nguyên Chử còn tên là Bình Lịch.
Hắn nghe vậy, cũng không cảm thấy trên vai có gánh nặng, cũng không sinh ra chút nhiệt huyết dâng trào nào.
Chẳng qua hắn cảm thấy thứ đã sớm suy yếu rồi, sao đột nhiên muốn hưng thịnh lên thì phải dựa vào hắn?
Vốn dĩ cha hắn có bảy người con trai, mười một người con gái.
Sau đó trải qua khó khăn, từ từ chết sạch trên đường, chỉ còn lại một mình hắn.
Nguyên Chử được xem là con trai đọc nhất, mười năm trước cũng coi như nhận hết sủng ái.
Nhưng hắn sinh ra đã không hiểu cảm ơn, nói đi là đi, đi theo một phương sĩ du lịch khắp nơi.
Phương sĩ kia chết giữa đường, Nguyên Chử chôn ông ta tại chỗ, sau đó thừa hưởng tất cả di vật của ông ta.
Sau đó Nguyên Chử cũng không biết đã đi qua bao nhiều nơi, học được không ít thứ, sau đó đi đến một nơi, thì trở thành Nguyên quân.
Rời khỏi gia tộc đi làm phương sĩ, từ đây không thành gia, chỉ tu đạo.
Vào lúc ấy gọi là trung thành với đạo.
Sau đó thậm chí hắn còn sửa lại tên.
Từ Bình Lịch đổi thành Nguyên Chử.
Không sai, hai chữ Nguyên Chử này là do hắn đặt.
"Nguyên" này có ý là đứng đầu, là số một, là bắt đầu.
Đối với người như hắn mà nói, ngụ ý như vậy không thể nào tốt hơn.
Mà tên "Chử" vốn là một loại cây. Loại cây này vỏ có thể được dùng làm giấy, lá, quả có thể làm thuốc.
Là một thứ rất thực dụng, hắn rất thích.
Nếu không báo cáo với cha nương, tùy tiện đổi họ tên, vậy chính là một chuyện đại nghịch bất đạo!
Mà nếu nói đến chuyện Nguyên Chử thích nữ nhân gì ---
Hắn thích nữ nhân xấu xa.
Nữ tử cõi đời này, phần lớn đều là vâng vâng dạ dạ, hoặc là nhu nhược ngoan ngoãn. Nhất là nữ tử của Đại quốc, phần lớn đều là như vậy.
Nuôi các nàng có khác gì nuôi mèo?
Ngay cả chính các nàng cũng không có dũng khí đứng lên làm chuyện mình thích, sống dựa vào người khác, thì làm sao để cho người ta thích được.
So sánh như vậy.
Nguyên Chử cảm thấy nữ nhân trong thôn kia bởi vì tướng công của mình đi đầu quân, nữ nhân ở nhà tranh đất với họ hàng hàng xóm, chống nạnh chửi đổng lên càng làm cho người ta thích hơn.
Ít nhất giống như một người sống.
Sau đó hắn đi ngang qua thành trấn của Tuyết quốc.
Có hai gia đình đánh nhau.
Chuyện là có một nam nhân muốn ở rể ở gia đình kia. Gia đình này chỉ có một đứa con gái, nhưng có chút gia sản, lại muốn thêm một đứa con rể nữa như vậy mới có thể chống đỡ được gia đình, cũng không dễ dàng bị tướng công còn lại khi dễ, cướp gia sản.
Nam nhân kia thấy vịt tới tay rồi còn phải chia cho người khác một nửa, lập tức đánh nhau.
Cứ như vậy náo loạn mấy lần, cũng không ra được kết quả gì.
Có một ngày, Nguyên Chử đi qua một chỗ khác.
Chỉ thấy con gái út của gia đình này, rút đao đâm vào ngực của con trai một gia đình khác, mượn lực đẩy đối phương xuống giếng.
Dứt khoát, không do dự chút nào.
Nhà mất con trai giống như mất đi trụ cốt, khóc lóc thảm thiết, không bao lâu gia đình cũng sa sút.
Có thể thấy nữ nhân có lòng dạ độc ác, sẽ lợi hại hơn một chút.
Đều làm cho người ta có chút yêu thích.
Nếu đổi thành người không quả quyết, người thua chính là nhà của nữ nhân này.
Vì vậy lúc hắn 17 tuổi, Nguyên Chử đi tới Vô Cực môn.
Nguyên Chử ở chỗ này sống rất tốt, thủ đoạn ngày càng cao minh, dần dần, trở thành người đứng đầu của Vô Cực môn.
Chỉ tiếc, hắn là nửa đường vào Vô Cực môn, nếu không đã sớm có thể được truyền thừa của Vô Cực môn, tất nhiên có thể làm môn chủ.
Chẳng qua chỉ là thiếu một cái tên này, trái lại cũng không sao.
Trong lúc đó hắn từng trở về nhà một chuyến.
Từ sau khi hắn đi, cha già kia của giận đến chết rồi, Nguyên Chử nói một câu: "Đáng tiếc."
Chẳng qua quay đầu thì nói với nương mình: "Hai người không phải muốn có một ngày, muốn trở về đô thành của Đại quốc, đoạt lại tất cả thuộc về gia tộc sao? Hôm nay lấy bản lĩnh của ta, trở về đoạt ngôi vua của Đại quốc cũng là chuyện dễ dàng."
Nương của hắn nghe mà thay đổi sắc mặt, hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện này.
Nhưng sau đó lại nghĩ, nếu con trai làm quốc vương, cha của hắn ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ vui vẻ.
Ai ngờ Nguyên Chử lại nói: "Ta đâu cần làm quốc vương Đại quốc? Ta muốn trở về Tuyết quốc.”
Thổ địa của Tuyết quốc rộng lớn, phong tục lại cởi mở dũng mãnh.
Tranh đoạt Đại quốc không phải chuyện gì khó.
Cầm quyền Tuyết quốc mới có mấy phần kiêu ngạo.
Nương không hiểu: "Ngươi muốn trở về Tuyết quốc, lại nói với ta những lời này làm gì?"
Nguyên Chử cười nói: "Nếu đoạt được Đại quốc, nương cũng có thể làm nữ vương."
Nương của hắn bị dọa sợ khoát tay lịa lịa: "Không được, không được...."
Nguyên Chử khuyên hai lần không có kết quả, cũng mất kiên nhẫn.
Hắn lại nói một câu đáng tiếc, để lại vàng bạc, sau đó phủi mông rời đi.
Sau đó nương của hắn hoang mang bất an, trằn trọc trở mình mấy ngày, cuối cùng cũng an tâm.
Mà cuối cùng Nguyên Chử cũng đến được đô thành của Tuyết quốc.
Từ đây nửa đời trước xuôi gió xuôi nước cũng bắt đầu rẻ sang một con đường khác.
Đế cơ Thái Dương và công tử Tân Ly của Tuyết quốc, trở thành chướng ngại lớn nhất đối với hắn.
Lúc hắn nhức đầu đối phó với hai người này như thế nào, đúng dịp, bên trong Vô Cực môn lại có một nữ đệ tử có quen biết với bọn họ.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều rồi, hắn chỉ cần từ trong miệng của nàng biết được chuyện liên quan với bọn họ là được.
Không cần lo lắng nàng sẽ không nói.
Hắn tự có phương pháp của mình.
Hắn tìm được nữ đệ tử kia.
Nàng tên là Xá Nữ.
Trời sinh mắt mù, lạnh như băng, không lui đến với người khác, là một người vô cùng không thú vị.
Sau khi nói chuyện mấy câu, hắn phát hiện mình không có cách nào điều khiển suy nghĩ của nàng, đầu độc tinh thần của nàng cũng không được
"Phương pháp của Nguyên quân vô dụng với ta." Nàng nói như vậy.
Người như Nguyên Chử, tất nhiên cảm thấy lòng hiếu thắng trỗi dậy.
Hắn vẽ phù văn lên trên người nàng.
Đây là một loại thủ đoạn khống chế tương đối thô bạo.
Sau đó lại nhớ đối thoại hôm đó, không ngờ có chút không nhớ rõ.
Chỉ nhớ... Giã nát hoa hè, vắt lấy nước đỏ, rót máu rắn vào đặc chết thành "mực"
Mực dọc theo xương bả vai nàng đi xuống.
Thành mấy chữ mơ hồ.
Màu sắc đỏ như máu kia, cùng với da thịt trắng nõn của nàng tạo thành đối lập rõ ràng, đặc biệt chói mắt.
Nàng không né không tránh, sống lưng thẳng tắp.
Trong một giây, Nguyên Chử cảm thấy trái tim của mình có gì đó đụng vào.
Nhưng hắn không bắt được vật đó.
"Ngươi nhìn đi, cái này cũng không có tác dụng với ta." Nàng kéo áo lên, lại mặc chỉnh tề lại.
"Mực" xuyên qua quần áo của nàng, mơ hồ nhìn thấy chút dấu vết.
Nguyên Chử nhìn chằm chằm không biết tại sao lại cảm thấy choáng váng.
Hắn mấp máy môi, chỉ phun ra một chữ: "Ừ."
Mực không được điều chế tốt.
Làm mờ phù văn rồi.
Nhưng hắn cũng không nhắc đến chuyện vẽ bùa nữa.