Trừ tu hành và tích trữ linh thạch, nàng không có một chút yêu thích nào khác. Linh thạch của nàng dần chất đống thành núi, nhưng ngay cả quần áo cũng chỉ có một bộ kia. Nàng cũng không mua đồ trang sức, chỉ mang một cây trâm. Ngay cả vũ khí cũng không mua, phần lớn vũ khí trong tay đều do tông môn ban thưởng.
Cuộc sống của nàng giống như một khổ tăng, quả thật không thú vị.
Lại không biết trôi qua bao lâu.
Hạ Sênh chết trong lần chịu lôi kiếp.
Hắn là đệ tử yêu quý của Đại trưởng lão.
Vì thế Đại trưởng lão nghiêm khắc cũng không khỏi rơi nước mắt.
Thời gian cũng chưa trôi qua bao lâu.
Phục Hi tông có thêm một Tùy Ly.
Tùy Ly làm việc độc lai độc vãn, ít nói chuyện với người khác.
Diệp Chỉ Quân có thể nhìn thấy một mảnh trống trơn ở chỗ lồng ngực của hắn, cho nên ngay cả trái tim cũng không có. Giống như lạnh lùng đã khắc vào trong sương của hắn.
Giống như nàng, cũng là một người không thú vị.
Vì vậy, từng năm trôi qua, hai người gần như không lui đến.
Cho đến một ngày, Tùy Ly lịch luyện trở về.
Hắn nói, mình muốn kết đạo lữ.
Diệp Chỉ Quân chỉ có chút kinh ngạc,
Người như vậy cũng có thể kết đạo lữ sao?
À, cũng đúng. Chỉ nhìn thân phận địa vị của hắn, còn có tu vi và cái xác đẹp đẽ kia, chắc có rất nhiều nữ tu nguyện ý làm đạo lữ của hắn.
Diệp Chỉ Quân rất nhanh gặp được "đạo lữ" đó, nhưng khác với tưởng tượng của nàng.
Nàng ấy không phải là người!
Nàng ấy là một... cục lông mềm!
Lúc trước khi Diệp Chỉ Quân còn ở trong thôn, đã từng thấy một ổ mèo.
Cũng không biết là đến từ đâu.
Nhưng nàng ăn còn chưa no, huống chi là nuôi mèo?
Lúc trước nàng bị nhốt trong sân, còn có thể nghe được tiếng mèo kêu ở bên ngoài tường viện. Lại qua một khoảng thời gian, thì không còn nghe được nữa.
Lúc đó Diệp Chỉ Quân rất khó chịu.
Còn tấm bé đã biết được cái gì gọi là hồ chết thỏ bi.
Hôm nay gặp lại một con mèo lớn như vậy.
Bỗng nhiên Diệp Chỉ Quân rất muốn nghe nàng ấy kêu meo meo.
Còn muốn sờ nàng ấy nữa.
Sờ lỗ tai của nàng ấy, sờ cái đuôi, cái bụng của nàng ấy.
Đây là những chuyện mà lúc trước bị nhốt trong sân không thể làm được.
Cuối cùng, Diệp Chỉ Quân cũng sờ được chân mèo.
Nhưng nàng cũng rất bất hạnh, bị cuốn vào trong gương Hoa Duyên.
lại trải qua một đoạn năm tháng cô độc, cũng không phải là chuyện thống khổ gì đối với nàng cả.
Nàng ở bên trong thế giới mới này, được đưa vào Vô Cực môn. Hiển nhiên lúc ấy Vô Cực môn là một đạo quan rất giàu, cho nên cũng không để cho nàng bị đói.
Đối với chuyện này, Diệp Chỉ Quân cảm thấy rất hài lòng.
Bên trong Vô Cực môn Diệp Chỉ Quân không có một người bạn nào.
Nàng và bọn họ cũng không thể được gọi là sư huynh đệ.
Chỉ vì nàng từng có sư huynh Hạ Sênh ở Phục Hi tông.
Nàng còn có sư tôn Đại trưởng lão, cũng ở Phục Hi tông.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng chỉ là khách qua đường của Vô Cực môn mà thôi.
Cũng không lâu lắm, Vô Cực môn có thêm một người.
Người nọ quấn khăn vuông màu xanh, mặc quần áo màu xanh nhạt. Người ngoài đều nói hắn có bộ dạng thiếu niên quân tử.
Tất nhiên, Diệp Chỉ Quân không nhìn thấy.
Nàng có thể nghe được tiếng của người này, rất khách khí, bên trong có mấy phần vô tình.
Người này nửa đường vào cửa, cũng không biết vì cái gì môn chủ Vô Cực môn rất thích hắn.
Sau đó không bao lâu, mọi người gọi hắn là Nguyên quân.
Hắn ở trong môn thật sự rất lâu, có một ngày môn chủ ra biển tìm núi tiên thì mất tích. Nguyên quân lập tức trở thành người cầm quyền của Vô Cực môn.
Chẳng qua những chuyện này không liên quan đến Diệp Chỉ Quân.
Sau khi Nguyên Chử nghe được nàng có một đôi mắt kỳ dị, cũng từng để cho người mời nàng đến.
"Không thú vị." Hắn nói xong, cũng không để ý đến nàng nữa.
Diệp Chỉ Quân cũng không bất ngờ, bởi vì nàng cũng cảm thấy mình cũng là một người không thú vị.
Làm một người không thú vị thì như thế nào chứ?
Không thú vị tự có vui vẻ của không thú vị.
Nguyên Chử là một người rất có dã tâm.
Không hề giống như quân tử như bề ngoài của hắn.
Hắn đi đến đô thành, nghe nói muốn làm quốc sư gì đó.
Không đợi qua bao lâu, cũng không biết Nguyên Chử có làm được quốc sư hay không.
Nhưng nàng gặp được mèo.
Mèo được Tùy Ly gọi là "A Tinh."
A Tinh đến tìm nàng, A Tinh đến đón nàng.
Giống như Đại trưởng lão và Hạ Sênh năm đó, đón nàng rời khỏi cái thôn nhỏ kia.
Diệp Chỉ Quân cũng như ý nguyện sờ được đuôi và đầu của mèo.
Nói chung bởi vì nàng là Đại sư tỷ của Tùy Ly, mèo cũng không sợ nàng lạnh lùng, rất thân thiết với nàng.
Bộ dạng đáng yêu xinh đẹp như vậy làm cho người ta chịu không nổi.
Nghĩ đến cũng đúng.
Ngay cả người như Tùy Ly cũng chống đỡ không nổi, nàng ngăn cả một chiêu cũng không đỡ nổi thì có gì không đúng.
Bởi vì A Tinh, nàng mới hiểu rõ rốt cuộc Nguyên Chử muốn làm gì.
Nguyên Chử có mưu đồ với Tuyết quốc.
Mà hết lần này đến lần khác hôm nay A Tinh chính là Đế cơ của Tuyết quốc.
Tất nhiên Diệp Chỉ Quân sẽ đứng về phía nàng.
Hình như Nguyên Chử phát hiện gì đó, cũng đến thăm dò nàng.
"Xá Nữ được Đế cơ yêu thích như vậy, lúc trước các ngươi từng quen biết sao?"
"Hình như công tử Tân Ly kia cũng có quen biết với ngươi?"
"Lúc trước là ta coi thường Xá Nữ, không nên, thật không nên."
Diệp Chỉ Quân bất động như núi, chỉ nói: "Những thủ đoạn này Nguyên quân dùng trên người ta cũng vô ích. Ta lớn lên bị mù, không có cách nào nhìn vào mắt Nguyên quân, vậy như thế nào có thể để cho Nguyên quân đầu độc lòng người?"
Nguyên Chử là một người có bản lĩnh.
Nói chuyện vài ba lời, đã có thể nhìn thấy suy nghĩ của người khác, càng có thể tùy tiện thuyết phục người ta sửa suy nghĩ.
Tạo ra đường ngang ngõ tắc cho hắn.
Nếu ở trong giới tu chân, chỉ sợ là tà tu.
"Ha ha ha! Người ngoài đều nói ra sinh ra khác người, nếu lúc chiến loạn, nói không chừng có thể là thành một thánh nhân. Nhưng sao ở trong miệng ngươi lại biến thành người đầu độc lòng người?"
Diệp Chỉ Quân yên lặng.
"Được rồi. Xem như ngươi đã nhìn ra. Nếu như ta ở trên người ngươi vẽ một đoạn phù văn, có thể biết biến ngươi thành con rối, nghe lời ta, làm việc cho ta. Ngươi không sợ sao?”
Diệp Chỉ Quân: "Ngươi thử một chút không phải biết rồi sao."
Đạo tâm của nàng kiên định, quả thật rất khó có vật gì điều khiển thần trí của nàng.
Nếu thật sự sợ trúng chiêu, vậy tương lai khi lôi kiếp hạ xuống, cũng chỉ có kết quả giống như Hạ Sênh mà thôi.
Nguyên Chử không nghĩ đến nàng thật sự không sợ, trái lại đứng yên bất động.
"Không viết?"
"... Viết."
Nhưng viết ở chỗ nào?
Nguyên Chử nhìn chằm chằm nàng, lúc này mới phát hiện da của Xá Nữ rất trắng, trắng như tuyết.
Khuôn mặt lạnh lùng, xinh đẹp mỹ lệ hơn cả hoa mai mùa đông.
Ngay tại lúc này, Diệp Chỉ Quân chậm rãi cởi quần áo, lộ ra nửa tấm lưng trần.
"Viết đi."
Vốn dĩ là đang dò xét.
Như thế nào lại biến thành thế này?
Suy nghĩ của Nguyên Chử bị dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lưng của Diệp Chỉ Quân.
Nàng có chút gầy.
Xương bả vai hơi lộ ra.
Thật giống như trong cái xác này, cất giấu một thứ phản nghịch trong xương.
Phản nghịch cứng rắng giống như con người của nàng vậy.
Nguyên Chử vẽ phù văn trên lưng của nàng.
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Ba bốn năm ngày trôi qua.
"Phương pháp của Nguyên quân vô dụng với ta." Nàng hời hợt nói.
Đây là Nguyên Chử lần đầu tiên bị đánh bại như vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn đã gặp lần hai ở nơi của công tử Tân Ly.
Nguyên Chử thảm hại.
Trên dưới Vô Cực môn đều bị bắt giam, ngay cả Diệp Chỉ Quân cũng bị dính líu.
Nguyên Chử dựa vào vách tường cứng rắn ẩm ướt, miệng rất tiện, hỏi nàng ở trong tù có chịu nổi hay không.
"Sao ta có thể mạnh khỏe bằng ngươi được." Diệp Chỉ Quân quay đầu nhìn hắn.
Nguyên Chử này quả thật thất đức.
Có suy nghĩ ta không vui, mọi người cũng đừng hòng vui vẻ, lại hỏi Diệp Chỉ Quân.
Sao Đế cơ và công tử Tân Ly không đến cứu ngươi.
Kết quả chưa nói được mấy câu, công tử Tân Ly đã đến.
Diệp Chỉ Quân làm người lạnh lùng vô vị, cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nàng quay đầu, loáng thoáng "nhìn" về phương hướng của Nguyên Chử.
Nhưng nàng không nhìn thấy được sắc mặt của hắn.
Nếu không chắc rất đặc sắc đi?
Chẳng qua rất nhanh Nguyên Chử đã khôi phục rất nhanh.
Giống như hắn chính là người xấu trời sinh, không đau buồn bởi vì đột nhiên đi vào khôn cảnh, cái chết ập đến, ngoài miệng vẫn phải chiếm chút tiện nghi.
Diệp Chỉ Quân chưa từng thấy người nào như vậy cả.
Nguyên Chử muốn mưu hại hoàng đế.
Tùy Ly dùng móc sắc xuyên qua xương vai của hắn.
Máy chảy xuống, rơi lộp bộp xuống đất, đọng lại thành một vùng nhỏ.
Nhưng dù vậy.
Hắn vừa hít thở khó khăn, vừa dựa hết vào trên người Diệp Chỉ Quân. Giữa chân mày không có chút oán hận nào, hoặc là tuyệt vọng.
"Xá Nữ, ngươi đỡ ta đi." Hắn nói.
Dọc theo đường đi.
Nguyên Chử chưa từ bỏ ý định, hỏi nàng làm thế nào quen biết với Đế cơ và công tử Tân Ly.
Diệp Chỉ Quân cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Hắn biết vẽ phù, ta cũng biết vẽ hơn bảy tám tấm. Tuy uy lực không kịp hắn, nhưng muốn dẫn sấm sét đánh chết ngươi ở chỗ này, ngược lại rất dễ dàng."
Nguyên Chử lập tức yên lặng.
"Trái lại ta không sợ chết, chỉ là ta chết, Đế cơ của các ngươi cũng không về được." Hắn nói.
Sau đó Tùy Ly gần như lấy khô máu của hắn để vẽ trận pháp.
Nhưng Nguyên Chử ngay cả nhíu mày cũng không có.
Chờ đi theo xe ngựa đi cứu A Tinh, Nguyên Chử vì mất máu quả nhiều, làn da trắng bệch gần như trong suốt.
Lúc gần đi, hắn nằm ngưỡng xuống, lười biếng nói: "Xá Nữ, nếu như ta chết ở bên ngoài, ngươi cũng nhớ đau lòng cho ta nhé."
Trước sau hắn đều có bộ dạng quân tử.
Hôm nay sao lại không đứng đắn như vậy.
Diệp Chỉ Quân không để ý đến hắn.
Chờ xe ngựa lăn bánh.
Nguyên Chử bỗng dưng nói: "Ngươi vẫn là rơi lệ vì ta. Tất nhiên tốt nhất là ta trở lại, ngươi lại khóc."
Giọng nói của hắn từ từ đi xa.
"Ta còn chưa nhìn thấy, lúc ngươi khóc là bộ dạng gì..."
Lúc khóc sao?
Cả đời này Diệp Chỉ Quân rất ít khóc.
Lúc nàng còn nhỏ bị trói trong đống củi cũng không khóc, bị cha ruột bán cũng không khóc, trong lòng cất 70 lượng bạc từ đây trải qua cuộc sống hạnh phúc cũng không vui mừng muốn khóc.
Chỉ là lúc Hạ Sênh chết, nàng đã khóc.
...
"Ta cho rằng mới vừa rồi ngươi cảm động muốn khóc."
Trong cung điện do ngọc thạch xây nên, giọng nói của Nguyên Chử vang lên bên tai.
Ô Tinh Tinh đưa "con mèo nhỏ" xong thì đi.
Quả thật con của A Tinh quá nhỏ, nó dè dặt dựa vào mu bàn tay của Diệp Chỉ Quân, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Chỉ Quân không lên tiếng.
Cuối cùng Nguyên Chử thở dài nói: "Rốt cuộc lúc nào mới thấy được bộ dạng rơi lệ của ngươi đây?"
Hắn dừng lại, lại hỏi: "Loại người gì mới có thể làm cho ngươi thích đây? Cũng phải biến thành mèo mới được sao?"