Lúc Diệp Chỉ Quân ra đời, suýt chút nữa hại nương của mình cùng nhau bị đốt chết.
Bởi vì khi nàng ấy mở mắt ra, không có khóc, cũng không ồn ào.
Cha nàng sợ hết hồn, chỉ vào nàng nói: "Tại sao đôi mắt của nó lại là màu trắng? Tại sao lại là màu trắng!"
"Là quỷ anh!"
Có người nói như vậy.
Diệp Chỉ Quân sinh ra ở một gia đình nông hộ.
Nhà nông, sợ nhất chính là mấy chuyện thần thần quỷ quỷ.
Cho nên tin đồn truyền ra có một quỷ anh sinh ra, trong thôn lập tức muốn đốt chết nàng, tất nhiên nữ nhân sinh nàng ấy ra, cũng phải bị đốt chết.
Cha nàng dùng 10 văn tiền, mời một đạo sĩ trong trấn đến.
Đạo sĩ kia tự xưng là đệ tử của tông môn đệ nhất Phục Hi tông.
Gã yêu cầu thêm tiền.
Cha nàng nghèo chỉ có thể móc ra 10 văn tiền để đốt chết mẹ con nàng.
Còn muốn giữ lại một ít cứu vợ mới.
Vì vậy cuối cùng giải tán trong không vui.
Thôn dân lại nghĩ tới một cách khác, trực tiếp dìm chết nàng ở trong sông.
Nhưng cuối cùng lại sợ "quỷ anh" báo thù.
Cứ như vậy Diệp Chỉ Quân còn sống.
Đợi nàng được mười tuổi.
Cha nàng vẫn rất nghèo, nhưng cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách thông minh, bán nàng cho thôn gần đó.
Trái lại nương nàng cũng không có cách nào khác, chỉ chảy nước mắt lấy vải che lại mắt cho nàng. Nói là người khác không nhìn thấy, tất nhiên sẽ không sợ nàng.
Gia đình thôn lân cận có chừng 80 mẫu ruộng cũng coi như phú hộ trong thôn. Nhà lại không có nhiều người, chỉ có hai huynh đệ, đang lúc tuổi tráng niên, nếu không sao có thể lấy tiền mua người?
Hôm đó khi Diệp Chỉ Quân mới vừa bị đưa đi, gia đình kia thấy nàng lớn lên xinh xắn, trong lòng rất hài lòng. Ngay cả nàng không nói lời nào, tính cách an tĩnh, cũng cảm thấy dễ dạy dỗ. Còn về chuyện mắt nhìn không thấy cũng không sao. Dù sao không muốn nàng xuống ruộng làm việc. Không nhìn thấy thì mới tốt, tương lai mới không chạy trốn với người ta.
Bọn họ nghe người ta nói, nàng sinh ra là một quỷ anh, phải mời đạo sĩ trừ tà đến.
Cũng khéo.
Hôm đó có mấy người ăn mặc theo phong cách đạo sĩ, đi vào trong thôn, thì bị thôn dân ngăn cản lại.
Một đạo sĩ trong đó nghe được ý của bọn họ, không khỏi cười nói "Muốn tốn tiền mời chúng ta đi làm pháp?"
"Đúng vậy."
"Chỉ sợ các ngươi mời không nổi."
"Đạo trưởng muốn bao nhiêu tiền? 80 văn?"
"Ha ha ha." Đạo sĩ thanh niên kia cười lớn: "80 văn? Ngày hôm trước có mấy người nguyện ý đưa ngàn lượng bạc, chỉ vì muốn cầu một lá bùa ở chỗ chúng ta, nhưng cũng không được đâu."
Lúc này thôn dân nghe mà ngây ngẩn.
Một ngàn lượng bạc... Vậy phải làm bao nhiêu?
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vốn bọn họ cảm thấy mấy đạo sĩ này là cố ý phóng đại, nhưng chỉ thấy trang phục, khí chất, cử chỉ của bọn họ, đều không phải là người bình thường, lập tức nuốt nước miếng một cái, sinh ra càng nhiều kính sợ, thậm chí còn sợ hãi.
Là người ngay cả một ngàn lượng bạc cũng không cần, vậy tất nhiên là một người tài giỏi.
Thấy bọn họ lộ ra vẻ sợ hão, đạo sĩ thanh niên kia đột nhiên nói: "Nếu nơi này của các ngươi thật sự có tà ma quỷ quái làm loạn, trừ tà cho các ngươi cũng không phải là không được."
"Vậy tiền..."
"Một văn cũng không lấy." Đạo sĩ thanh niên cười nói: "Bọn ta chính là tu sĩ Phục Hi tông chuyên xuống núi xử trí yêu tà làm loạn, cũng không thiếu vàng bạc. Vị này chính là trưởng lão tông môn chúng ta. Các ngươi đến bái kiến đi, sau đó thì dẫn đường, dẫn chúng ta đến nhìn con quỷ kia.”
Các thôn dân luôn miệng vâng dạ.
Lại vội vàng đến lạy nam nhân trung niên khí độ bất phàm, vẻ mặt nghiêm túc kia.
Sau đó đoàn người đi đến trước mặt Diệp Chỉ Quân.
Khi đó Diệp Chỉ Quân vẫn còn rất thấp bé.
Nàng ngồi trên ghế, giống như một một bức tượng.
"Quỷ kia... Ẩn núp trong thân thể của nó, không không, trong mắt." Thôn dân chỉ vào nàng nói.
Đạo sĩ thanh niên đi về phía trước: "Có thể tháo mảnh vải trên mặt của ngươi xuống được không?"
Đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với nàng.
Nàng lập tức gật đầu.
Khi đó nàng cũng nghĩ đến đuổi "quỷ" đi, nàng sẽ tốt lên.
Thanh niên gỡ mảnh vải xuống.
Nàng mở mắt ra.
Thanh niên kêu lên một tiếng, chợt nghiêng đầu qua nói: "... Đại trưởng lão! Vậy mà là thiên manh!"
Sau đó Diệp Chỉ Quân mới hiểu, cái gọi là thiên manh, chính là cha nương không có bệnh về mắt, chỉ có đứa bé sinh vừa được sinh ra thì có đôi mắt không nhìn thấy cái gì.
Loại thiên manh này, bởi vì chưa từng nhìn thấy hình dạng của thế giới, giống như một tờ giấy trắng, có thể tùy ý vẽ lên. Bọn họ cũng không bị quy tắc thế gian trói buộc.
Người khác thì biết mặt trời là đỏ, trời là xanh, nước là xanh dương. Thiên manh thì không phải như vậy.
Chính vì thế lúc thiên manh tu hành, bởi vì trong lòng trống rỗng, trái lại ngộ tính cao hơn người khác, lúc tu luyện cũng là làm ít công to.
"Một mầm non như vậy, không vào Phục Hi tông, tiến cử đến tông môn khác cũng được." Đạo sĩ thanh niên vui vẻ nói.
Các thôn dân nghe không hiểu, nhưng vẫn có biết được một số ý bên trong.
Những đạo sĩ này cũng muốn mua nàng!
"Không được! Các ngươi muốn dẫn nó đi đâu?"
Những thôn dân kia lập tức thay đổi sắc mặt.
"Cho bọn họ hai mươi lượng đi." Đạo sĩ trung niên cầm đầu nói.
Các thôn dân yên tĩnh lại.
Một lát sau, có người mở miệng: "Muốn 100 lượng."
Đạo sĩ thanh niên tức giận đến bậc cười: "Khẩu khí thật lớn, cũng không biết cho các ngươi nhiều như vậy, các ngươi có mạng để nhận hay không?"
Cuối cùng Diệp Chỉ Quân lấy với cái giá đắt đỏ 30 lượng, lại một lần nữa bị bán cho đạo sĩ đến từ Phục Hi tông.
Nàng suy nghĩ một chút, nếu cha nàng biết được, nhất định sẽ vô cùng hối hận, chỗ nào sẽ xem nàng là quỷ anh nữa? Ba mươi lượng bạc. Thật là một cái cây hái ra tiền.
Đối với một nông hộ mà nói, đời này không có cách nào kiếm được 30 lượng bạc.
Nghĩ đến đây, Diệp Chỉ Quân lúc đó cảm thấy thoải mái rất nhiều.
lại nói hôm đó đi theo các đạo sĩ, Diệp Chỉ Quân cũng không sợ hãi.
Đạo sĩ thanh niên kia nhìn nàng một chút, đột nhiên nói: "Ta cõng ngươi đi."
Diệp Chỉ Quân lui về phía sau một bước, có chút không hiểu.
"Ngươi không mang giày, đi tiếp nữa chân sẽ bị thương. Hơn nữa tuổi của ngươi quá nhỏ, ngươi không đi được lâu như vậy." Đạo sĩ thanh niên nói.
Đứa trẻ nông hộ không mang giàu là chuyện thường xảy ra.
Nhất là đứa bé bị bán như nàng, không có giày mới không chạy được xa.
Nhưng cho tới bây giờ không có ai cõng nàng cả.
Đứa bé nông hộ, không có yếu ớt như vậy.
Nhưng cuối cùng Diệp Chỉ Quân vẫn nằm trên lưng của thanh niên kia.
Một đường này, là con đường dài nhất mà Diệp Chỉ Quân đi qua.
Nhưng lại không dựa vào hai chân của nàng.
Trên đường, nàng biết thanh niên tên là Hạ Sênh, bọn họ đều gọi nam nhân trung niên là Đại trưởng lão. Phục Hi tông là một tông môn lớn, người trong tông môn tu hành để cầu trường sinh...
Lúc bọn họ đến thành trấn đầu tiên, Đại trưởng lão bảo Hja Sênh đưa cho nàng 70 lượng, đó chính là phần tiền còn lại mà thôn dân không thể đòi được.
Nàng mặc quần áo vải thô, ôm ngân lượng nặng trĩu, được Hạ Sênh cõng trên lưng đi vào cửa hàng quần áo to nhất thành trấn.
Nàng thay quần áo mới, lại có giày mới.
70 lượng kia xài thế nào cũng không hết.
Thì ra giá trị của nàng lại nhiều tiền như vậy.
Lúc mua đồ xong gần đi, đột nhiên Hạ Sênh dừng bước lại, hỏi: "Viên đá kia bán không?"
Chưởng quỹ đau khổ bán cho hắn.
Đó là một ngọc thạch làm vật trang trí.
Hạ Sênh lấy đoản kiếm tùy thân ra, hai ba nhát đã làm được một cây trâm, sau đó vấn tóc của Diệp Chỉ Quân lên.
Nàng sờ đầu của mình, chỉ chạm được ngọc thạch lạnh như băng.
Nhưng nàng nghĩ, nhìn nàng nhất định rất có thể diện đi.
Diệp Chỉ Quân cứ như vậy bước lên một con đường hoàn toàn khác biệt.
Quy củ tông môn lớn khắc nghiệt, nhưng đối với nàng mà nói, rất thích hợp. Ngươi khác ăn khổ không được, nàng lại chịu được.
Sau đó nàng ngày càng có nhiều ngân lượng. Về sau nữa, nàng biết đối với tu sĩ ngân lượng không có ý nghĩa gì cả, cho nên lại có càng nhiều linh thạch.
Lại sau đó, nàng nói với Đại trưởng lão mình không phải người mù. Nàng "thấy được" đồ vậy, chỉ là ở một loại hình thái khác.
Đại trưởng lão nghe xong cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ nói nàng có đôi mắt kỳ dị, lại có thể lột bỏ thân xác, trực tiếp nhìn vào linh hồn.
Rồi sau đó Đại trưởng lão thu nàng làm đệ tử quan môn.
Đại trưởng lão là một người nói năng thận trọng, đặc biệt nghiêm nghị.
Vừa khéo, nàng cũng là người không hay nói, là một quái nhân một lòng tu hành.